Tuyết Ngục - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:36:00
Lượt xem: 560

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta đẩy xe lăn gần, đỡ lấy bên hông để nâng lên. đôi chân của thật sự còn chút sức lực nào. Hắn vòng tay qua cổ , áp mặt n.g.ự.c , dồn hết sức mới thể đưa trở xe lăn.

 

Trước đây khi còn là phu thê, bao giờ sự gần gũi như thế .

 

Ta và giờ thật sự quá chật vật, nếu giờ gọi đến thì chỉ l..m t.ì.n.h cảnh thêm khó coi. Ta gây việc , đành đưa về chỗ ở của .

 

Lý Mộ Thần quanh căn phòng đơn sơ, hàng mày khẽ nhíu , dường như định gì đó nhưng nuốt lời. Ta định rót chén nước mời , nhưng phát hiện thậm chí lấy một giọt nước nóng để đãi , đành ngoài đun nước.

 

"Hoàng...... đừng bận rộn nữa, trẫm uống ."

 

Phải , vốn quen với cuộc sống xa hoa, thể uống thứ nước trắng đơn giản của .

 

Chung sống trong cùng một gian phòng, cả đều thấy ngượng ngùng. Gấu áo của dính đầy bùn đất, chẳng hợp chút nào với dung mạo thanh tao, sáng ngời của . đôi tay đang nắm chặt lấy vạt áo ở chân, gân xanh nổi rõ, dường như đang cố nén đau đớn.

 

Ta kiềm chế mà hỏi: "Bệ hạ đau lắm ? Hay để thần xem qua cho ?"

 

Môi mím thành một đường thẳng tắp, kiên quyết từ chối: "Không cần."

 

mồ hôi trán đọng thành một lớp vì cơn đau ngừng dày vò.

 

 

 

Dường như nghĩ rằng, từ chối tất cả, giữ cách với khác, sẽ giúp giữ chút tôn nghiêm cuối cùng.

 

Trong lòng khỏi xót xa, tiến thêm một bước: “Bệ hạ, nếu đau đớn, thể . Thừa nhận rằng đau, gì đáng hổ cả.”

 

Thấy còn nổi giận, nhẹ nhàng đến gần hơn, xắn tay áo lên, để lộ những vết thương chằng chịt cánh tay.

 

“Người xem, thần nữ cũng những vết sẹo xí. Người thấy của thần nữ , giờ để thần nữ xem của , chúng coi như huề , ?”

 

Lý Mộ Thần những vết roi tay , đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, ngước lên , trong đôi mắt nâu nhạt đó, chỉ còn hình bóng của .

 

Thấy phản kháng, quỳ xuống bên cạnh , kéo ống quần hai bên của lên. khi thấy đôi chân thương tích của , vẫn khỏi hít sâu một lạnh. Ta ngờ rằng, thương nặng đến .

 

ba tháng trôi qua kể từ khi rơi xuống vực, nhưng những vết thương chân vẫn còn rõ ràng, đa phần là do những cành cây sắc nhọn đ.â.m khi lăn xuống, chằng chịt và đan xen, da non mới mọc lên còn đỏ ửng. Vết thương nặng nhất, dài đến cả một bàn tay, hẳn là do đá sắc rạch toạc da thịt, trông thật méo mó và đáng sợ.

 

Ta đưa tay , nhẹ nhàng xoa bóp một vài huyệt chân . Ta : “Ngoại tổ của thần nữ là một đại phu giỏi, ông để nhiều sách thuốc, thần nữ cũng học chút ít. Nếu đau quá, thể xoa bóp ở đây, sẽ giúp giảm bớt phần nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-27.html.]

 

Từ đầu đến cuối, Lý Mộ Thần một lời nào. đôi bàn tay nắm chặt, dần dần thả lỏng .

 

Ta từ từ xoa dọc theo xương chân , nhưng dần nhận điều gì đó . Xương của thẳng, như thể xương gãy cố tình để lệch ngoài.

 

, với tay nghề cao của các ngự y trong Thái Y Viện, thể sai sót như chứ?

 

Ta chỉ giữ điều nghi ngờ trong lòng, dám mặt .

 

Ta ý định giữ Lý Mộ Thần lâu, khi chỉnh y phục cho , lấy một chiếc áo khoác của , gấp thành chăn phủ lên đôi chân , che những vết bùn đất dính đầy áo choàng của .

 

Lý Mộ Thần đẩy, cố chấp tự bánh xe lăn. Ta chỉ thể lặng lẽ theo , từng chút một nỗ lực di chuyển chậm chạp, đôi tay nhanh chóng trở nên đỏ bừng vì lạnh.

 

Hồng Trần Vô Định

Đi tiếp phía sẽ là đại lộ của cung điện, Lý Mộ Thần dừng , lưng về phía , : “Trở về , đừng tiếp nữa.”

 

Ta dừng bước, lặng lẽ gật đầu. Phía lấp ló ánh đèn, lẽ là Lương Thu và các thị vệ đang chờ trở về. Nếu chuyện đêm nay và hoàng thượng gặp lộ , chỉ e trong cung sẽ dấy lên một cơn bão lớn.

 

Ta cầm đèn lồng, một về nơi ở của , trong lòng trống rỗng. Thế gian dường như chỉ xé nát cuộc sống yên bình, ngay cả một vị hoàng đế, cũng thoát khỏi sự trêu ngươi của phận.

 

Mấy ngày , Yến Thành Lương đến tìm , còn mang theo chút đồ ăn. Hắn trong sân bóc lạc, mặt nhăn nhó, lông mày cau đầy vẻ phiền muộn.

 

Bỗng nhiên, ném lạc xuống đất, lắc đầu : “Không đúng, Lão đại, đúng !”

 

Ta suy nghĩ gì kỳ quặc nữa, đến nhặt lạc lên: “Ta thấy ngươi mới đúng, chẳng chuyện gì giận đồ ăn.”

 

Yến Thành Lương bực dọc : “Lão đại, ngươi xem, một gãy xương, nếu xương nắn đúng, thì ba tháng lành lặn khá nhiều chứ, vẫn uống thuốc giảm đau hàng ngày ?”

 

Ta lập tức nhận điều gì: “Ngươi đang về vết thương của hoàng thượng?”

 

Hắn búng ngón tay, gật gù: “Ngươi thấy ai coi thuốc giảm đau là cơm ăn ? Trừ khi... trong xương vấn đề, đang mọc sai.”

 

Ta xuống đối diện , ngập ngừng nghi ngờ của : “Ngươi xem, liệu là Thái Y Viện cố ý chữa lành chân của hoàng thượng ?”

 

Yến Thành Lương mặt trắng bệch, vội bịt miệng , trừng mắt: “Ngươi dám thế ! Muốn c.h.ế.t ?”

 

Ta gạt tay , cắn môi khó chịu: “Ngươi thấy vết thương của bệ hạ ?”

 

Yến Thành Lương lắc đầu: “Với trình độ của hiện tại, chỉ thể xách hòm thuốc, gì tới lượt khám bệnh cho hoàng thượng?”

Loading...