14
Lý Mộ Thần trực tiếp bế trở về Kiến An cung, đặt xuống chiếc trường kỷ mềm mại trong điện.
Trong Kiến An cung, tất cả cung nhân đều im lặng, ai dám thở mạnh. Chỉ cần một ánh mắt của Lý Mộ Thần, lập tức hai thái giám tiến lên hầu hạ, giúp cởi bỏ bộ chiến giáp nặng nề.
Lương Thu cũng cùng Lý Mộ Thần cưỡi ngựa trở về, nhanh trang phục cung đình xong, trong bẩm báo với Lý Mộ Thần rằng thống lĩnh cấm quân việc diện kiến.
Lý Mộ Thần tránh mặt , chỉ khẽ giơ tay hiệu, tuyên thống lĩnh điện.
Vị Chương thống lĩnh gặp vài đó, là một vị võ tướng ít , trầm lặng, vẻ là tâm phúc của Lý Mộ Thần.
Hắn bước điện, hành lễ với Lý Mộ Thần, nhưng sang , cúi : “Nương nương, vạn an.”
Gần như là phản xạ, lắc đầu và bật thốt lên: “Ta là nương nương, đừng gọi như .”
Tất cả trong điện đều biến sắc. Có lẽ họ từng thấy ai mặt hoàng đế vô lễ như .
chỉ Lý Mộ Thần là vẫn giữ vẻ bình thản. Hắn hiệu cho Chương thống lĩnh dậy, nhẹ nhàng: “Bây giờ , nhưng chắc .”
Chương thống lĩnh dậy, bẩm báo với Lý Mộ Thần: “Bệ hạ, Lý Đái dẫn tàn quân chạy về hướng Đông Bắc. Về phần xử lý Lý Đái khi bắt , xin bệ hạ định đoạt.”
Hồng Trần Vô Định
Lý Mộ Thần chắp tay lưng, ngón tay khẽ gõ từng nhịp, đó là thói quen khi đang cân nhắc một quyết định. Rồi nắm tay từ từ siết chặt , lạnh lùng thốt ba chữ: “Giết tha.”
Theo ý chỉ của Lý Mộ Thần, tạm thời ở Kiến An cung. Việc xưng hô với khó những thị vệ cận kề bên cạnh hoàng thượng. Cuối cùng, họ miễn cưỡng gọi là “Châu cô nương”.
Lý Mộ Thần bận. Giang sơn định, quá nhiều việc chờ xử lý. Dù chúng ở cùng một mái nhà, hiếm khi gặp . Nhiều , suốt đêm bên bàn việc, khi trở về từ triều sớm chỉ chợp mắt một giờ, tiếp tục triệu kiến đại thần nghị chính.
Tất cả cung nhân trong Kiến An cung đều hành động theo sắc mặt của Lý Mộ Thần, đối xử với cung kính, nhưng ai hé răng về những việc triều chính. Ta ngóng chút tin tức nào.
Trong lòng yên. Ta lo lắng cho phụ của . Việc Nhiếp Chính Vương thất bại là điều thể tránh khỏi, nhưng phụ là của Nhiếp Chính Vương. Không sự đổi lớn của triều đình sẽ ảnh hưởng đến ông.
Ta giả vờ khỏe, gọi Yến Thành Lương đến bắt mạch. Trong lúc bắt mạch, lén nhờ gửi một bức thư cho phụ , hỏi xem ông từ quan, chúng cùng nơi khác sống . Ta thể việc nuôi ông suốt quãng đời còn .
thư gửi lâu, mà vẫn nhận hồi âm.
Ta bắt đầu chịu đựng nữa. Nếu Lý Mộ Thần đến gặp , thì tìm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-38.html.]
Hôm , Lý Mộ Thần nghị sự đến muộn, khi các triều thần lượt cáo lui thì gần tới giờ Tý. Ta sẽ nghỉ ngay, nên tự tay ít điểm tâm, mang đến tiền điện.
Lương Thu đang canh ngoài cửa, khi thấy , do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn cho .
Ta nhẹ nhàng bước điện, thấy bóng dáng cao lớn của Lý Mộ Thần đang lưng, hai tay chắp lưng, đối diện với một tấm bản đồ giang sơn khổng lồ.
Ta đặt điểm tâm lên bàn, cố ý tạo chút âm thanh.
“Trẫm là cho ai mà,” lạnh lùng, giọng điệu uy nghiêm khiến dám gần.
Ta yên tại chỗ, băn khoăn liệu nên rút lui, chờ một lúc khác thích hợp hơn.
Lý Mộ Thần chờ mãi thấy tiếng trả lời, đầu , khi thấy là , nét mặt liền giãn , vẻ mệt mỏi cũng phai nhạt.
“À, là Tuyết Nhi .”
Hắn khẽ bóp trán, gạt những dấu vết mệt mỏi, nở nụ dịu dàng, giống như A Nam của ngày .
Ta cúi thi lễ với , : “Nghe bệ hạ dùng bữa tối, Tuyết Nhi ít điểm tâm cho bệ hạ thưởng thức.”
Lý Mộ Thần nhếch môi, tiến đến gần , nhón tay nhấc một miếng điểm tâm lên, cắn một miếng nhỏ khiến vụn bánh rơi lả tả môi. Ta rót cho , khi ngang qua tấm bản đồ giang sơn thì bất giác dừng .
Giang sơn vạn dặm, sông núi trải dài, tất cả đều tấm bản đồ . Trên đó, nhiều lá cờ nhỏ cắm từ Giang Nam đến Mạc Bắc, từ Liêu Đông đến Điền Thuỷ, mỗi lá cờ đánh dấu từng giấc mộng đế vương to lớn.
Ta mải quá đỗi, bất chợt, Lý Mộ Thần từ phía ôm lấy , vây trong vòng tay của .
Cơ thể lập tức cứng . Ta bao giờ gần gũi với như thế .
Cằm gác cổ , mắt về tấm bản đồ, giọng tràn ngập sự mê hoặc và quyến luyến.
“Tuyết Nhi, bao năm qua nhẫn nhịn, giờ đây giang sơn vạn dặm cuối cùng cũng trong tay . Ta còn nhiều việc , sẽ còn con cái của chúng , nhất định sẽ đích xây dựng một thế giới phồn hoa cho nàng và con xem.”
Con cái? Ta sững . Mắt dừng ở chỗ tấm bản đồ dấu hiệu chỉ về Nhuyễn Viễn Quan, một nơi xa lắc khỏi Trường An, cô độc ở biên giới phía Tây Bắc mênh mông.
Ta nương nương, cũng chẳng sinh con cho . Ta chỉ trở về Nhuyễn Viễn Quan, giữa cánh đồng hoang dã mà đón lấy những cơn gió tự do.
Ta sang Lý Mộ Thần: “Bệ hạ định thất hứa ?”