Tuyết Ngục - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:42:25
Lượt xem: 542

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai năm trôi qua, đôi mày thanh tú của nàng vẫn mang nét lạnh lùng như , nhưng thêm phần dịu dàng. Lúc , Ân Lăng đang cẩn thận kiểm tra chăn bông và quần áo mùa đông lưu trữ trong phòng. Đây, hóa là kho của Nội Nhu Tư.

 

Thấy , nàng khựng trong giây lát, ánh mắt lập tức bừng sáng: "Nương nương?"

 

Ta mỉm và lắc đầu: "Ta còn là nương nương nữa , chỉ là một thường dân thôi. Nếu chê, nàng cứ gọi là Tuyết Nhi."

 

Nàng vui vẻ mời trong, : "Được thôi, nàng cứ gọi là A Lăng."

 

Ta quanh kho, hỏi nàng: "Những việc , nàng đều tự ?"

 

Nàng gật đầu: "Những việc vặt vãnh trong cung , Lệ Quý phi quản, nên nhận lấy. Tuyết Nhi, nàng dạy rằng trong cung thể để ai c.h.ế.t vì lạnh nữa."

 

Lòng dâng lên một chút cảm động. Thì , những nỗ lực của trong quá khứ vẫn còn ai đó ghi nhớ.

 

Giờ đây, Ân Lăng còn là Ân Bảo Lâm nữa, mà là Thục phi nương nương. Cha của nàng, là một trong ít những đại thần trong triều chịu khuất phục quyền thế của Nhiếp Chính Vương, những năm qua ông chịu ít áp bức từ phe phái của Nhiếp Chính Vương. Trong cuộc binh biến ở Xích Sơn Viên , ông lập nhiều công lao to lớn trong việc bảo vệ hoàng đế, nên hiện tại địa vị của ông trong triều đang cao, chỉ còn một bước nữa là lên đến đỉnh cao quyền lực.

 

Với công lao của nhà đẻ, Lý Mộ Thần tự nhiên cũng dành cho Ân Lăng chút ân sủng, dùng chức vị để thu mua lòng , một vụ mua bán thật khéo léo.

 

Hồng Trần Vô Định

Cơn mưa ngoài cửa vẫn tí tách rơi. Những cơn mưa mùa thu thường kéo dài cả ngày. Trong khi các tì nữ lấy dù, và Ân Lăng những tấm chăn trong kho, lặng lẽ tiếng mưa rơi.

 

Ân Lăng hỏi : "Phải , nàng nàng đến kho , nàng đến để lấy thứ gì đó ?"

 

Ta trả lời thành thật, vốn dĩ định băng qua quảng trường đại điện để đến ngự thiện phòng tìm chút đồ ăn cho mèo, nhưng ngờ nửa đường gặp mưa nên đành tạt đây.

 

Ân Lăng bật : "Không ngờ trong cung còn thú vui nuôi mèo như thế."

 

Nàng chơi đùa với dải vải tháo khỏi áo, chuyện phiếm: "Tuy nhiên, hơn hết là nên qua Triều An Điện lúc . Ta , hiện giờ quan viên đang quỳ ngoài đó."

 

Ta nhíu mày: "Có chuyện gì ?"

 

Ân Lăng hạ giọng : "Ta cũng chỉ thôi. Lần bình loạn , ý của bệ hạ vốn là nhân cơ hội tiêu diệt Nhiếp Chính Vương ngay ngoài cung để trừ hậu họa. ai ngờ vị tướng lĩnh dẫn quân truy đuổi đổi ý định phút chót, để Nhiếp Chính Vương sống sót và áp giải về kinh thành. Bệ hạ tức giận vô cùng, bảo mang về một củ khoai nóng bỏng tay , là bệ hạ tự lệnh g.i.ế.c chính thúc của ?"

 

Ta nhớ , buổi triều sớm hôm nay sắc mặt của Lý Mộ Thần quả thật khó coi, giờ thì hiểu lý do.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-40.html.]

Ta : "Vị tướng quá thông minh. Nếu chặt cỏ tận gốc, sợ rằng sẽ để đại họa. tại kháng chỉ chứ? Điều chẳng đem lợi ích gì cho cả."

 

Ân Lăng thở dài: "Tuyết Nhi, nàng . Vị tướng đó vốn là tín của Nhiếp Chính Vương, là một quân cờ quan trọng trong kế hoạch binh biến của ông . hiểu , đổi ý phút cuối và trung thành với hoàng thượng, khiến Nhiếp Chính Vương thất bại thảm hại. Có lẽ là do từng chịu ân huệ của Nhiếp Chính Vương, nên nỡ tay tiêu diệt tận gốc chăng."

 

Ta im lặng, những điều quả đúng với những gì suy đoán, Lý Mộ Thần ngầm vươn tay đến nội bộ tín của Nhiếp Chính Vương.

 

Ta thuận miệng hỏi A Lăng: "Người giữ chức quan gì ? Thật là hồ đồ, hai bên chẳng trung thành với bên nào cả, như ai dám dùng?"

 

A Lăng khẽ lắc đầu: "Cụ thể là ai, cũng rõ lắm. Hình như là một đại quan ở Tây Bắc, chắc là... Tiết độ sứ Cam Ninh? Họ hình như là... Họ Châu... Châu gì đó..."

 

Một tiếng sấm đùng đùng vang lên trong đầu , chấn động đến mức cả thế gian dường như tối sầm .

 

 15

 

Ta thể kiểm soát nổi giọng run rẩy của : "Châu Dần."

 

"A, đúng , là cái tên ," A Lăng khẽ vỗ tay một cái, đó hỏi: "Tuyết nhi, ngươi ...?"

 

Có lẽ là do sắc mặt của trở nên quá đáng sợ, A Lăng cũng nhận điều gì đó, bất chợt khựng .

 

"Tuyết nhi, vị tướng quân họ Châu đó... là cha của nàng ? Xin ... ..."

 

A Lăng còn gì nữa thấy. Ta lao khỏi cửa, chạy thẳng màn mưa dày đặc.

 

Mưa thu rơi lả tả từ trời xuống, từng giọt lạnh buốt như những lưỡi dao, nhanh chóng thấm ướt áo quần và mái tóc của . Ta cắm đầu chạy về hướng triều đình, những mái ngói đỏ cùng những bức tường son lướt qua bên cạnh, biến thành những mảng màu nhạt nhòa rõ.

 

Trên quảng trường rộng lớn triều đình, chỉ một cô độc quỳ giữa trời đất. Rõ ràng xiềng xích, nhưng dường như ông đè nặng đến gập cả lưng.

 

Ta chậm rãi bước đến lưng ông, hai tay đan che chắn đầu ông, ngăn cho mưa tạt ông.

 

Bao nhiêu năm gặp, tóc ông gần như bạc trắng. Dẫu đến độ tuổi tri thiên mệnh, nhưng dung nhan, cứ ngỡ như ông bước qua ngưỡng cổ lai hy.

 

Những năm qua, ông sống như thế nào? Mỗi ngày ông lo nghĩ những gì?

 

Không mưa lạnh tê cứng cơ thể , ngón tay của cha khẽ run rẩy, mãi lâu mới từ từ ngẩng đầu lên. Ông ngơ ngác một lúc lâu, từ đôi môi đến yết hầu, run rẩy mãi thôi.

 

"Tuyết... Tuyết nhi?"

Loading...