Tuyết Ngục - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:45:34
Lượt xem: 551

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Những nhớ nhung giấu kín bấy lâu bắt đầu bùng nổ trong lòng , mỗi ngày đều nghĩ về nàng, nghĩ về nàng hàng ngàn . Ta thề với chính rằng, nếu một ngày nắm quyền lực, nhất định sẽ nâng niu nàng trong tay, chăm sóc nàng thật ."

 

"Cuối cùng, Nhiếp chính vương vẫn lên kế hoạch tạo phản. Trong nhiều nghĩ rằng sẽ qua khỏi, điều duy nhất nghĩ đến, chính là nàng. May mắn , chiến thắng, phi ngựa suốt đêm trở về, chỉ một suy nghĩ duy nhất, nhanh chóng gặp nàng."

 

Hồng Trần Vô Định

"Ta mấy đêm liền chợp mắt, cuối cùng cũng trở về. nàng dường như giận , nàng để ý đến nữa." Lý Mộ Thần , ánh mắt ửng đỏ: "Tuyết nhi, nàng xem nên gì đây?"

 

Ta chớp mắt, từ khi nào mà mắt ươn ướt, hàng mi ngấm đầy nước.

 

Lý Mộ Thần nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau những giọt lệ , ôm lòng. Giọng nghẹn ngào: "Tuyết nhi, nàng luôn nghĩ nên đặt tên gì cho vò rượu ? Ta nghĩ , hãy gọi nó là 'Tương Kiến Hoan'. Bởi vì mỗi khi gặp nàng, đều cảm thấy vui."

 

Tương Kiến Hoan, thật là một cái tên .

 

Ta dựa n.g.ự.c Lý Mộ Thần, lặng lẽ ngắm gió xuân thổi nhẹ bên ngoài cửa sổ, những cánh hoa đào nhẹ nhàng bay trong ánh trăng.

 

Ta thì thầm: "A Nam, sợ."

 

Hắn ôm chặt hơn một chút, hỏi : "Tuyết nhi sợ gì?"

 

Sợ gì ư? Ta cũng rõ. Vị trí hoàng hậu giống như một con thuyền lớn, cho quyền điều khiển, nhưng đủ sức lực để xoay chuyển bánh lái, chỉ thể trơ mắt thuyền va đá ngầm, tan thành mảnh vụn. Ta con thuyền lớn , chỉ con thuyền nhỏ của riêng .

 

Ta ngẩng đầu Lý Mộ Thần, nhẹ giọng hỏi: "A Nam, chuyện sẽ hơn chứ?"

 

Hắn vuốt ve trán , cất giọng dịu dàng: "Sẽ thôi, tất cả sẽ lên."

 

Vậy thì, sẽ chọn tin một nữa. Ta gì, nếu chọn tin , thì điều , sẽ trao cho .

 

Đêm đó, chúng uống hết cả bình "Tương Kiến Hoan." Khi say ngà ngà, Lý Mộ Thần bế ngang lên, bước về phía giường. Nụ hôn của đầy bá đạo và mạnh mẽ, xâm nhập thở của , mang theo sức nóng mãnh liệt và thành kính. Những ngón tay nóng rẫy của lướt da , mỗi nơi chạm , thắp lên một ngọn lửa.

 

Cuối cùng, đối diện còn chút ngăn cách nào. Ta vòng tay qua cổ , trong cơn mê man ngừng thốt những tiếng nức nở.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-45.html.]

Hóa khi chuyện đó, cảm giác đau đớn rõ ràng đến thế.

 

Sau đêm , giữa và Lý Mộ Thần hình thành một sự thấu hiểu lời. Mỗi tháng, năm ngày ở Kiến An Cung để duyệt tấu chương, ba ngày sủng hạnh các phi tần khác, và phần thời gian còn , đều dành cho .

 

Lý Mộ Thần đối xử với . Dù gặp chuyện gì, đều kiên nhẫn lắng và giúp giải tỏa. Ta cũng cố gắng học cách trở thành một hoàng hậu , một vợ . Ta vẫn tự tay đồ ăn cho , và khi trêu chọc, sẽ vui vẻ.

 

Cuộc sống như thế trôi qua gần hai năm.

 

Trong hai năm , Lý Mộ Thần củng cố quyền lực, bắt đầu tiến hành những cải cách lớn. Cha của Ân Lăng phong tể tướng, nàng cũng phong quý phi, nhờ nàng mà giải quyết nhiều việc trong cung.

 

Cho đến khi tin tức Nhiếp chính vương lâm bệnh nặng truyền đến, dậy lên một cơn sóng gió trong triều đình.

 

Trong hơn một năm qua, thư của Đoạn Dương công chúa từ biên giới Tây Bắc thỉnh thoảng gửi về, nhiều nàng xin bệ hạ cho phép nàng trở về Trường An để thăm cha, hoặc đưa Vương gia sang Tây Nhung, đảm bảo ông sẽ bao giờ can thiệp triều đình nữa.

 

Lý Mộ Thần vẫn đồng ý.

 

Lý Mộ Thần hỏi , liệu cầu xin cho Đoạn Dương công chúa , dù cũng từng sống trong Vương phủ nhiều năm, và Nhiếp chính vương là kẻ thù mà căm ghét đến tận xương tủy.

 

Nếu rằng hề khó xử, thì chắc chắn là dối lòng. hiểu rõ rằng, trong chuyện , tuyệt đối thể do dự. Một khi về phía Lý Mộ Thần, thì lựa chọn nhất cho chính là giữ .

 

Lý Mộ Thần thở dài, đặt tay lên vai : "Tuyết nhi, nàng hãy theo đến thăm ông . Dù , ông cũng là thúc thúc ruột của , lúc còn nhỏ, ông cũng từng bế ."

 

Ta theo Lý Mộ Thần mặc thường phục khỏi cung. So với giam cầm trong thời Tiên đế, Lý Mộ Thần vô tình hơn nhiều. Trong Vương phủ, ngoài cấm quân canh giữ, bất kỳ hạ nhân nào hầu hạ, Nhiếp chính vương mang gông xiềng, chẳng khác nào một tù nhân trong ngục.

 

Vương gia thật sự già . Từ một từng uy nghiêm và mạnh mẽ, giờ chỉ còn bộ xương gầy guộc. Tóc ông khô xơ và rối bù, ánh mắt mờ đục và vô hồn, ông bệnh nặng đến mức còn nhận ai nữa.

 

Khi và Lý Mộ Thần bước phòng, vương gia một giường, thở yếu ớt. Đôi mắt ông mở to, trân trân lên màn trướng, đôi môi run rẩy.

 

Ta tiến gần mới rõ, ông đang lẩm bẩm: "Đoạn Dương, Đoạn Dương..."

 

Đoạn Dương công chúa rời Trường An năm nàng mười sáu tuổi, đến nay gần ba mươi, cũng là một phụ nhân trưởng thành. Không những năm qua, gió sương nơi biên ải cứng rắn trái tim mềm yếu của nàng . Cũng chẳng rõ nàng giống , nỗ lực bao nhiêu nhưng mãi vẫn thể trở về quê hương mà hằng mong nhớ.

Loading...