Cha trong thư: "Tuyết nhi, cha thấy núi Kỳ Liên . Ta cưỡi ngựa băng qua ốc đảo, nhưng đỉnh Kỳ Liên vẫn phủ đầy tuyết trắng, mây mù vờn quanh. Cứ mãi, mãi theo núi Kỳ Liên, phía sẽ đến cửa ải Nhuyễn Viễn. Tuyết nhi, bầu trời Tây Bắc, thật sự rộng lớn."
Ông : "Tuyết nhi, cha qua cửa ải Nhuyễn Viễn, nhưng chỉ ngang qua, kịp dừng . Lầu ải của cửa Nhuyễn Viễn vẫn vững bầu trời xanh, nơi , cha canh giữ suốt một đời. Từng viên gạch, từng mảnh ngói đó, cha vẫn còn nhớ rõ. Tuyết nhi còn nhớ hình dáng của cửa ải Nhuyễn Viễn ? Cha thật mong vẽ, như thế, những gì cha thấy, con cũng thể thấy ."
Ông : "Tuyết nhi, cha vượt qua biên giới Tây Bắc. Quân đội của chúng dũng mãnh, liên tiếp giành chiến thắng trong nhiều trận. Tay cha nắm kiếm, cảm thấy trẻ mười tuổi, cái cảm giác hào sảng khi tung hoành chiến trường thời trẻ dường như về. ở đây gió cát lớn, thổi mặt đau rát. Cây cỏ ở Trường An chắc giờ vẫn còn xanh tươi lắm, lúc Tuyết nhi đang gì?"
Dù những lá thư của cha chỉ vỏn vẹn vài dòng, nhưng mỗi lá thư đều lâu. Ta tự hỏi, ông dành thời gian nào để những dòng chữ ? Trong lúc nghỉ ngơi giữa những uống nước khi hành quân, trong những đêm trời rực sáng khi đại quân chìm giấc ngủ, trong những giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi khi dựng xong trại giữa gió cát?
Mỗi bức thư, đều cẩn thận cất giữ trong chiếc hòm nhỏ, đó nhấc bút thư hồi đáp cho cha. thì sẽ giống cha mà dè dặt đến mức chẳng lấy một lời nhớ thương. Cuối mỗi lá thư, luôn nhiều rằng: "Cha, con nhớ cha, thật sự nhớ cha."
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mà cha hơn ba tháng, thời tiết ở Trường An cũng dần dần se lạnh. Tin thắng trận từ tiền tuyến liên tục truyền về kinh đô, cuộc chiến dường như đang diễn thuận lợi, quân Hán đánh bại nhiều toán quân chủ lực của Tây Nhung, tiến thẳng tới kinh đô của Tây Nhung.
Nếu gì ngoài ý , vùng lãnh thổ bản đồ của Lý Mộ Thần sẽ mở rộng thêm một phần lớn về phía Tây.
Hồng Trần Vô Định
Đã một thời gian dài, nhận thư của cha. Ta rằng chiến sự ở tiền tuyến đang căng thẳng, việc chuyển thư từ thể nhanh chóng, nhưng trong lòng vẫn thể yên tâm.
Ta chợt nhận rằng Lý Mộ Thần cũng nhiều ngày đến cung của . Điều từng xảy , ngay cả trong những ngày căng thẳng nhất của chiến trường, cũng luôn dành thời gian đến ăn cơm cùng , hoặc với vài câu.
Ta bảo Huệ Tâm chuẩn một ít cháo nóng dưỡng dày, đến Kiến An cung thăm .
Khi đến, quả nhiên Lý Mộ Thần vẫn đang nghị sự. Trong điện qua đông, thỉnh thoảng còn vài câu tranh luận vang lên, rõ ràng. nhận một trong họ là Ân tướng, cha của Ân Lăng.
Ta chờ Lý Mộ Thần đến muộn. Khi âm thanh trong điện tan , bước về phía gian phòng nơi đang đợi. Khi , tay đang bóp nhẹ lên trán. Ta dậy tiến đến gọi một tiếng: "A Nam."
Hắn như giật , vội hạ tay xuống , thậm chí còn lùi một bước.
Hắn dường như đang sợ hãi khi gặp . giờ mỗi gặp , đều vui vẻ mà.
Ta bước tới, nắm lấy tay , : "Ta chuẩn chút cháo, ngài ăn một chút nhé."
Hắn đổi sang nụ ấm áp quen thuộc, bóp nhẹ má và : "Cảm ơn Tuyết nhi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-47.html.]
Ta cẩn thận quan sát vẻ mặt . Vẫn điềm tĩnh như khi, chút biểu hiện nào như đang che giấu điều gì.
Ta thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ sự lo lắng đó chỉ là do mệt mỏi, lâu ngày gặp mà thôi, cố ý tránh .
Tối hôm đó, ở Kiến An cung cùng Lý Mộ Thần. Ta vòng tay ôm lấy từ phía , áp mặt lưng , lắng nhịp tim qua lớp áo ngủ.
Ta thì thầm: "A Nam, lâu tin tức gì từ cha . Ông chứ? Ta cảm thấy lo lắng."
Hắn nắm lấy tay , khẽ : "Tất cả đều , nàng đừng nghĩ nhiều."
Ta dụi gật đầu, lẩm bẩm: "A Nam, cha là duy nhất còn của . Ta mong cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, để ông thể sớm trở về."
Lý Mộ Thần khẽ đáp, gật đầu nhẹ khi lưng về phía .
Ta tựa , nhưng một câu nữa dám hỏi. Sao như , ôm lấy , một cái cũng chịu?
Hai ngày , cuối cùng cũng nhận thư từ cha, những đám mây u ám trong lòng lập tức tan biến.
Ta nóng lòng mở thư , bên trong là những dòng chữ quen thuộc của cha.
Cha : "Tuyết nhi, gần đây cha hành quân gấp rút, liên tiếp hạ mấy thành của Tây Nhung. Đại mạc tuyết rơi, trong quân trướng lạnh đến nỗi thể cầm bút, nhưng may lương thảo và áo ấm đều đủ. Cha nhớ con, nhớ giữ ấm và ăn uống đầy đủ. Tất cả đều , con hãy an tâm."
Yên tâm. Ngón tay khẽ lướt qua hai chữ , ánh mắt dừng lâu.
Ta ngẩng đầu hỏi Huệ Tâm: "Bức thư thật sự là cha ?"
Huệ Tâm thoáng lộ vẻ căng thẳng, nhưng nhanh chóng đáp: "Tướng quân bận rộn công việc, thể là nhờ khác hộ."
Ta do dự gật đầu. Điều cũng là thể. Ta gấp lá thư , cất , và bắt đầu thư hồi đáp thật cẩn thận.