Tuyết Ngục - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:47:20
Lượt xem: 481
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
17
Khi đóa hoa đào đầu tiên cành nở rộ, tin chiến thắng từ tiền tuyến truyền về, chúng thắng trận.
Dưới sức tấn công dồn dập như thác đổ của quân Hán, Tây Nhung thể chịu nổi nữa. Đoạn Dương Công chúa buộc tái ký hiệp ước với triều đình, nhưng Lý Mộ Thần dễ dàng buông tha cho nàng. Tây Nhung buộc cắt nhượng vài thành trì, bồi thường hàng trăm dặm đất màu mỡ, và tình hình nội bộ trở nên rối ren, còn đủ sức để quấy nhiễu phía đông.
Đại quân lâu nữa sẽ khải về triều. Ta đoán rằng Lý Mộ Thần cuối cùng cũng thể thở phào nhẹ nhõm, lâu thấy nở một nụ từ tận đáy lòng.
Ta hỏi Lý Mộ Thần xem ăn gì, để cho , một sự kiện đáng ăn mừng như thể bỏ qua. Ta định bảo Huệ Tâm đến Kiến An cung hỏi, nhưng thấy tiết trời mùa xuân ngoài cửa, đổi ý, quyết định tự .
Khi gần đến Kiến An cung, một tiếng ồn ào hỗn loạn bất ngờ giật . Một cung nữ nhếch nhác, rối bời từ một góc hẻm chạy , lảo đảo về hướng Kiến An cung. Phía nàng là vài tên thái giám lực lưỡng, tay cầm gậy, lớn tiếng quát nàng dừng .
Một trong đó nhanh chóng đuổi kịp, vung gậy quét mạnh chân nàng, cung nữ loạng choạng ngã xuống đất.
Các thái giám khác nhanh chóng bao vây nàng. Thái giám quản sự nắm lấy cổ áo nàng, giận dữ tát mạnh mặt và mắng: "Tiện tì! Có lẽ bình thường đánh ngươi còn nhẹ quá! Lôi về đánh đòn thật mạnh cho đến khi ngươi lời!"
Ta còn đang thắc mắc cung nữ là ai mà dám loạn như thế, thì Huệ Tâm bước lên phía , nghiêm khắc quát: "Hỗn xược! Hoàng hậu nương nương ở đây, dám lớn tiếng trong cung, sợ kinh động đến nương nương ?"
Các thái giám vội vàng cúi rạp xuống hành lễ. Tên thái giám quản sự dập đầu xin tội: "Nương nương thứ tội, thực sự là do tên nô tì lời, dám lợi dụng lúc canh giữ cẩn thận mà trốn khỏi Dạ đình. Nô tài sợ nàng gây chuyện trong cung nên mới đuổi theo. Mong nương nương thứ tội!"
Ta phất tay định , thì cung nữ đánh bỗng giằng mạnh khỏi tay các thái giám, kêu lên một tiếng gọi .
Ta kỹ nàng... cung nữ đó chính là Tống Giai Nhược.
Tống Giai Nhược bò bằng cả tay lẫn chân đến mặt , dùng đôi tay đầy vết bầm tím nắm lấy vạt váy , hạ cầu xin: "Nương nương, cha ở Phù Viễn bệnh nặng, bệnh nặng. Ta cầu xin , xin giúp với bệ hạ, thể tìm một lang trung chữa bệnh cho cha ... Ông từng c.h.é.m g.i.ế.c chiến trường, cũng công với triều đình, xin giúp , xin bệ hạ ban ơn tha cho ông một mạng..."
Trong lòng bỗng thấy đau đớn. Nàng từng kiêu ngạo bao, từng ganh ghét , chịu cúi đầu mặt . Giờ đây hạ cầu xin như thế, lẽ còn khó hơn là g.i.ế.c nàng. vì gia đình, nàng nguyện tất cả.
Ta đối mặt với Tống Giai Nhược lúc , lẽ cũng giống như cha từng đối diện với các đồng liêu trướng của Nhiếp chính vương. Không dám giúp, cũng dám thương xót.
Ta cúi , khẽ với nàng: "Tống Giai Nhược, là của Lý Mộ Thần , xin , chuyện ngươi nhờ sai , thể giúp ngươi."
Hồng Trần Vô Định
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-48.html.]
Ta đẩy nàng , vội vàng rời . Ta thể giúp nàng, cũng nên giúp nàng. Nếu giúp cho thuộc hạ cũ của Nhiếp chính vương, thì cha sẽ đối mặt thế nào đây?
"Châu Dục Tuyết!" Tống Giai Nhược thê lương gọi tên từ phía .
Các thái giám thô bạo kéo nàng , nàng điên cuồng gào lên: "Châu Dục Tuyết! Ngươi đừng quên, Châu gia của ngươi cũng là tàn dư của Nhiếp chính vương! Hôm nay ngươi thấy c.h.ế.t mà cứu, chẳng lẽ sợ Châu Dần cũng gặp quả báo giống ?"
Các thái giám vội vàng bịt miệng nàng, gần như nàng nghẹt thở.
Ta khựng , thể bước thêm bước nào. Nàng gì? Quả báo.
Không vì , cảm giác bất an kìm nén từ lâu đột nhiên bùng phát, lan tràn khắp cơ thể. Ta một thôi thúc đối diện với Tống Giai Nhược, và với các thái giám: "Các ngươi thả nàng ."
Khi họ buông tay, Tống Giai Nhược bất tỉnh, còn tỉnh táo nữa.
Tại cung điện gần nhất, đã sai người đưa Tống Giai Nhược đến, để nàng tỉnh lại. Nữ tử cùng tháo bỏ y phục của nàng, và khi kiểm tra, phát hiện toàn nàng đều là những vết thương, vết roi, vết gậy, hoặc là vết máu hoặc là vết bầm tím.
Ta chỉ còn cách gọi Yến Thành Lương đến, nhờ hắn xem qua vết thương của Tống Giai Nhược.
Yến Thành Lương đến rất nhanh, đặt hộp thuốc xuống và trừng mắt nhìn : “Châu Dục Tuyết, ngươi đúng là có lòng Bà Tấm, ngươi quên nàng đã hãm hại ngươi như thế nào rồi ? Ta bỏ độc cô , cũng xem như đã việc thiện rồi.”
Ta thèm đôi co với hắn, chỉ thở dài tự giễu: “Được , Thái y đại nhân, coi như giúp lần này .”
Yến Thành Lương bắt mạch cho nàng, rồi ngồi cùng ở ngoài viết phương thuốc, vừa viết vừa nói: “Thôi, nàng cũng là người đáng thương. Tống tướng quân đã qua đời ở Phù Viễn, có ai lo liệu hậu sự cho ông , còn Tống Giai Nhược thì bị giam ở Dạ đình, chắc nàng vẫn biết tin tức này.”
Ta giật , vô thức bẻ gãy móng tay cái của mà cảm thấy đau.
“Tống tướng quân... đã qua đời rồi ư?”
Yến Thành Lương gật đầu: “Chuyện đó xảy từ hơn nửa năm trước, cũng chỉ tình cờ được.”
Hắn viết xong phương thuốc và đưa cho xem: “Ta sẽ bảo Thái y viện sắc thuốc rồi đưa tới cho ngươi. Nếu còn việc gì khác, về , nhà có tin vui, Nhiên Nhiên đang thai, gần đây ốm ́n nhiều, phải về xem .”