Tuyết Ngục - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:24:38
Lượt xem: 735
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:24:38
Lượt xem: 735
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Khi chúng đang đến rút tên khỏi bia, đột nhiên một âm thanh khác lạ vang lên phía . Ta theo phản xạ đẩy Dương Tiêu Nhiên , gần như cùng lúc đó, một mũi tên bay sượt qua tai nàng.
Chỉ còn chút xíu nữa thôi, nếu phản ứng nhanh, Dương Tiêu Nhiên đổ m.á.u .
Dương Tiêu Nhiên tức giận, môi nàng run lên, chỉ Tống Giai Nhược và hét: "Ngươi định gì!"
Tống Giai Nhược chẳng chút bận tâm, vuốt tóc thản nhiên : "Xin nhé, lỡ tay b.ắ.n trượt thôi."
Nói xong, nàng nhạt, định rời .
Dương Tiêu Nhiên tức đến mức lao đánh .
Ta chặn nàng , cầm lấy cung trong tay nàng, theo Tống Giai Nhược uyển chuyển rời xa.
"Tuyết nhi, ngươi cản gì? Hôm nay nhất định cho nàng một bài học!"
Ta gì, chỉ từ từ rút một mũi tên từ bia, đợi khi Tống Giai Nhược đủ xa, nhanh chóng gài tên, kéo căng cung, nhắm thẳng búi tóc của nàng và buông dây cung.
Mũi tên rít lên, xuyên qua giữa búi tóc của Tống Giai Nhược mà hề dừng .
Tiếng hét chói tai vang lên, búi tóc của Tống Giai Nhược cùng những sợi tóc vụn tung , nàng đó, mái tóc xõa tung, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Ta buông cung, kéo Dương Tiêu Nhiên bước qua bên cạnh nàng, nhẹ nhàng : "Xin nhé, cũng lỡ tay b.ắ.n trượt thôi."
"Châu Dục Tuyết, ngươi là kẻ điên!" Tống Giai Nhược kéo lấy tay , giơ tay lên định đánh mặt .
Ta nắm chặt lấy cổ tay nàng, giọng lạnh lùng: "Nhìn ngươi và bây giờ, ai mới giống kẻ điên hơn đây? Tống Giai Nhược, gây chuyện, nhưng cũng sợ. Nếu ngươi còn dám chọc , mũi tên của sẽ nhắm cao như thế ."
"Ngươi... ngươi..." Tống Giai Nhược run rẩy chỉ , giọng căm hận: "Ta sẽ với Vương gia! Ngươi chờ phạt !"
Quả nhiên, Tống Giai Nhược là . Vương gia ghét nhất là cảnh trong phủ yên , trực tiếp phạm điều cấm kỵ của ông, khiến ông vô cùng tức giận, phạt quỳ trong Phật đường cả đêm.
Ta quỳ án hương, buồn chán đến mức bắt đầu lẩm bẩm cầu nguyện cho mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, thiên hạ thái bình. Đến khi đêm về, Phật đường càng trở nên lạnh lẽo, cái lạnh len qua lớp áo thấm da thịt, chân tê cứng, còn cảm giác nữa.
Trong đêm yên tĩnh, cánh cửa Phật đường kêu lên một tiếng nhỏ. Sau đó, : "Ngươi thật sự định quỳ ở đây suốt đêm ? Về nghỉ ."
Người đến là Vương gia.
Ta thẳng dậy: "Là Dục Tuyết sai, nguyện chịu phạt. Vương gia quỳ bao lâu thì sẽ quỳ bấy lâu, quyết thất hứa."
Hồng Trần Vô Định
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-5.html.]
Vương gia khẽ , xếp bằng bồ đoàn bên cạnh .
Ông lấy từ trong n.g.ự.c một gói điểm tâm bọc giấy dầu: "Đã lên thì ít nhất cũng ăn chút gì đó chứ?"
Ta nuốt nước bọt, vốn định từ chối, nhưng bụng nể mặt, kêu lên một tiếng rõ trong đêm yên tĩnh.
Vương gia , đưa điểm tâm đến mặt , đành ngượng ngùng nhận lấy.
"Ngươi , tính khí quá cứng rắn, sẽ dễ chịu thiệt thòi lắm." Vương gia chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc tay, hỏi : "Chuyện hôm nay, nếu là Tống Giai Nhược quỳ ở đây, ngươi đoán nàng sẽ gì?"
Tống Giai Nhược? Ta chẳng buồn nghĩ đến nàng sẽ gì, chỉ lắc đầu : "Ta ."
"Nếu là Tống Giai Nhược, khi gặp , nàng sẽ giả vờ mềm mỏng, vài giọt nước mắt, vài lời . Chuyện sẽ coi như qua , và còn cảm thấy thương xót nàng hơn."
Ta thầm khinh thường, đó gọi là bản lĩnh gì chứ? Không hề quang minh chính đại.
Vương gia thấu suy nghĩ của ngay lập tức.
"Tuyết nhi, quá cứng sẽ dễ gãy. Khổ nhục kế , dùng với sẽ khiến họ đau lòng, nhưng với những kẻ lợi dụng ngươi, chỉ khiến họ thêm cách để tra tấn ngươi mà thôi."
Ta Vương gia, trong mắt ông lúc hiếm khi chút nhân từ, giống như khi ông Đoạn Dương công chúa. sự nhân từ chỉ thoáng qua, nhanh ông trở về với vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng.
"Vì , Tuyết nhi, dù hôm nay ngươi quỳ đến nát đầu gối, cũng đau lòng, mà Tống Giai Nhược càng . Thế gian vốn dĩ là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, khi ngươi trở nên đủ mạnh, đừng những việc khiến đau lòng mà kẻ thù vui mừng."
Lần , từ chối nữa.
Ta chống tay lên mặt đất dậy, cảm giác đau đớn nơi đầu gối mới khiến nhận xương cốt mài mòn đến mức nào. Nếu thực sự quỳ suốt đêm ở đây, đôi chân của lẽ sẽ hỏng mất.
Vì thể vững, Vương gia đỡ xuống chiếc ghế mềm bên cạnh. Ông hỏi một câu như vô tình: "Vậy săn, ngươi vẫn định nhường Tống Giai Nhược ?"
Ta bỗng rùng , nhận Vương gia tất cả. Ông tham gia săn bắn, lấy lòng Thái tử, càng con cờ của ông. Ta bỗng chốc hiểu rằng, hôm nay ông phạt vì Tống Giai Nhược thương, mà vì ông nhận sự trung thành của .
Nếu trung thành, thì cha sẽ coi là bất nghĩa. Số phận cha con đều trong tay Vương gia.
Ta thẳng mắt ông: "Vương gia, Dục Tuyết sẽ hết sức , xin yên tâm."
Ta nhỏ bé yếu ớt, thể đổi thực tế Vương gia kiểm soát, nhưng ngay cả khi là một quân cờ, cũng là quân cờ cuối cùng ăn.
Vương gia gật đầu, khoanh tay: "Ăn xong điểm tâm thì về nghỉ , đó dùng hành động để trả lời ."
Khi bước khỏi cửa, Vương gia đột nhiên dừng , đầu với : "À, nhân tiện, cảm ơn ngươi vì chuyện Đoạn Dương xuất giá."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.