Tuyết Ngục - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:49:16
Lượt xem: 462

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

18

 

Ta rời khỏi cung, những tiếng ồn ào náo nhiệt của phố phường, tiếng trẻ con vui đùa, tất cả những khung cảnh đời thường khiến lòng cảm thấy lưu luyến vô cùng.

 

Ta tìm cách thoát khỏi nhóm thái giám cùng khỏi cung, đó mua một con ngựa, đổi y phục, và cỡi ngựa hướng về phía Tây Bắc, lao gió như thể bay xa khỏi kinh thành.

 

Gió rộng lớn thổi mạnh , lướt qua nón lá, tung bay tóc mai và áo choàng của . Tiếng gió vù vù vang lên bên tai, thành  Trường An dần dần lùi xa phía . Ta nhớ đến những lời mà Ân Lăng với khi rời khỏi cung.

 

Ân Lăng kể rằng, cha nàng từng là thanh mai trúc mã. Trong những ngày khó khăn nhất, nàng bán giọng hát ở gánh hát để nuôi cha nàng học hành. khi cha nàng thi đỗ cao, vì con đường công danh, ông cưới một tiểu thư nhà quan chính thất, còn nàng chỉ thể .

 

Ân Lăng kể rằng, năm , một mùa đông, nàng bệnh nặng, đau đớn đến mức mơ màng vẫn ngừng gọi tên cha nàng. Nàng chờ suốt đêm trong tuyết, nhưng vẫn thấy cha đến thăm. Đêm đó, chính thất của cha nàng sinh thêm một nam tử, đứa con thứ ba của họ.

 

Ân Lăng rằng, nàng chỉ là thứ nữ, bao giờ xem trọng bằng các cùng cha khác . Huynh trưởng của nàng gả nàng cho nam tử của một vị quan lớn để đổi lấy chức quan nhỏ. Nàng đồng ý, trưởng lừa nàng đến một tòa nhà vắng vẻ, định hại thanh danh của nàng.

 

Ân Lăng kể rằng, nàng xé rách y phục, chạy trốn khỏi ngôi nhà , phía là đám đuổi theo. Đến lúc tưởng chừng còn đường thoát, một công tử che chở cho nàng. Chàng đưa áo choàng của cho nàng, giúp nàng giấu sự tủi nhục. , nàng còn tên của .

 

Nàng rằng, để trốn thoát khỏi cuộc hôn nhân kinh hoàng , nàng thỏa thuận với cha , đồng ý cung phi tần, trở thành trợ lực cho cha nàng trong triều.

 

Hai năm , nàng cung, trở thành Bảo Lâm. Trong đêm đầu tiên hầu hạ, nàng gặp vị công tử từng cứu nàng khỏi biển lửa. Hóa , tên là Lý Mộ Thần. Nàng chút hối hận khi dâng cho , bởi vì trong lòng nàng thầm yêu từ lâu.

 

Ân Lăng rằng: “Tuyết nhi, từ đến giờ, vẫn tự an ủi rằng, hoàng thượng là của thiên hạ, nên yêu thương ai nhiều hơn, ai ít hơn, đều hề ghen tị. thấy ánh mắt nàng, Tuyết nhi , nàng ghen tị với nàng đến mức nào ?”

 

Nàng cũng : “Tuyết nhi, mất cuộc đời của chính . Mẹ , cha chỉ coi như một con cờ. Nam nhân yêu thì chẳng bao giờ dành cho chút tình cảm nào. Tuyết nhi , giam cầm trong bức tường cấm cung , mãi mãi thể thoát nữa. nàng thì vẫn thể. Những nữ nhân trong cung đều sống quá khổ sở, nếu nàng còn chút hy vọng nào để biến cuộc đời ngọt ngào hơn, thì hãy đuổi theo nó.”

 

Khi ôm lấy nàng, ngoài lời cảm ơn từ tận đáy lòng, còn với nàng: “A Lăng, hy vọng rời , sẽ bao giờ trở nữa. Ta để Lý Mộ Thần cho nàng, mong rằng nàng và sẽ sống những ngày tháng yên bình hạnh phúc, mong rằng nàng thể yêu thương cho . Mong rằng hai sẽ quên , để còn phiền cuộc sống của hai nữa.”

 

Ta cưỡi ngựa băng qua những đồng cỏ xanh mướt, qua những ngọn núi tuyết trắng, qua những hoang mạc vô tận. Ta lao theo con đường từng đây. Thành Trường An phía lưng bỏ xa lắc, như vứt bỏ hàng ngàn dặm.

Hồng Trần Vô Định

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-51.html.]

Dưới ánh trăng sáng, nghỉ ở một tửu điếm sa mạc.

 

Khi bước , sảnh vắng lặng còn ai. Một nữ tử áo đỏ đang dựa quầy, ngón tay lướt qua bàn tính, những tiếng kêu "tạch tạch" vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch.

 

Thấy , nàng ngẩng đầu lên, mỉm tươi tắn: "Nữ hiệp, thuê phòng nghỉ ?"

 

"Nữ hiệp?" Ta ngạc nhiên với cách gọi lạ lẫm .

 

Nàng chủ quán bước khỏi quầy, dáng vẻ tự do phóng khoáng của nơi đại mạc: " , nữ hiệp, là bà chủ ở đây, cần giúp xách hành lý ?"

 

Ta mỉm lắc đầu, nhận lấy danh xưng "nữ hiệp" mà nàng ban cho. Đối với nàng, đó chỉ là một lời xưng hô, nhưng với giống như một lời khen ngợi. Ta chợt thấy thích thú, lẽ lúc , quả thực giống một kiếm khách hành hiệp tự do tự tại.

 

Ta yêu cầu nàng dọn vài món nhắm nhỏ, thưởng thức ánh trăng xa xa, nhấm nháp. Không lâu , nàng chủ quán bưng đến một bình rượu, đặt mặt , : "Nữ hiệp, đây là rượu mới ủ của phu quân . Nếu nữ hiệp uống , hãy nếm thử, lấy tiền ."

 

Ta vui vẻ nhận lấy, cần chén, nâng bình rượu lên và uống thẳng từ miệng bình. Hương rượu thơm ngọt, ấm áp kéo dài, tựa như nuốt xuống một ngụm tự do của sa mạc.

 

Ta ngừng tán thưởng: "Rượu ngon! Tay nghề của phu quân ngươi thật tuyệt vời."

 

Nàng chủ quán đỏ mặt ngượng ngùng: "Khách quan thích là , phu quân nhất định sẽ vui lắm. Chỉ là vẫn nghĩ tên cho loại rượu ."

 

Ta vuốt ve bình rượu, ngây trong chốc lát, lẩm bẩm: "Hay gọi là... Tương Kiến Hoan ."

 

Tương Kiến Hoan – rằng, mỗi khi thấy , lòng sẽ vui sướng.

 

Đôi mắt nàng chủ quán sáng rực lên, vui mừng reo: "Nữ hiệp thật văn tài!"

 

Nói , nàng vội chạy nhà bếp, chắc là để kể cho phu quân tin tức lành .

Loading...