Tuyết Ngục - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:50:24
Lượt xem: 472

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta thấy những thanh kiếm của Hán quân  bỏ , những lưỡi đao cong của Tây Vực rơi rụng, nhưng hàng trăm dặm đường, thấy một thi hài nào. Phía xa, Khô Đạt Sơn dần hiện rõ trong tầm mắt. Ta quất roi ngựa, thúc nó chạy nhanh hơn về phía chân núi.

 

Ngay khi sắp bước lên dốc, Tôn Mục bất ngờ vượt qua , kéo chặt dây cương và chắn mặt .

 

Ngựa của hí dài, dựng lên, đột ngột dừng . Tôn Mục cúi chào và Lý Mộ Thần, trầm giọng : "Bệ hạ, nương nương, thể tiếp tục nữa, phía là lãnh thổ của Tây Vực."

 

Ta tức giận, dùng roi ngựa chỉ , hét lên: "Ngươi tránh cho !"

 

Ta vẫn tìm thấy cha , ông đang chờ phía , đưa ông về nhà.

 

Tôn Mục nhảy xuống ngựa, quỳ với hai đầu gối chạm đất. Hắn cúi đầu và : "Nương nương, phía sẽ còn di hài của tướng sĩ nữa. Người Tây Vực mang những di cốt đó ."

 

Chiếc roi ngựa trong tay rơi xuống đất.

 

Trên chiến trường, kẻ chiến thắng thường tính công lao bằng lượng tù binh. Những kẻ chiến thắng tha ngay cả những tướng sĩ hy sinh. Họ mang di hài của những tướng sĩ đó về để khoe khoang đám đông, xem đó như chiến tích lẫy lừng.

 

Ta quanh vùng đất trống trải, một bóng , quỳ sụp xuống mặt đất. "Cha ơi, con đến đây để đón cha về nhà, cha đang ở ?"

 

Gió từ khe núi thổi tới, mang theo bụi cát gồ ghề và mùi m.á.u tanh nồng. Đột nhiên, cảm giác buồn nôn dữ dội trỗi dậy từ cổ họng, ôm miệng nôn một tiếng, gục xuống đất, nôn thốc nôn tháo dứt.

 

Cơn nôn dữ dội đến mức nôn cả mật, vị đắng chát trong miệng, thần trí trở nên mơ hồ. Lý Mộ Thần hoảng sợ, đỡ lấy , đưa đến một nơi khuất gió gọi quân y đến khám cho .

 

Quân y đặt tay lên cổ tay , bắt mạch lâu, lâu đến mức Lý Mộ Thần mất kiên nhẫn, giận dữ quát: "Rốt cuộc chuyện gì ?"

 

Quân y rút tay , run rẩy quỳ xuống đất, đầu cúi thấp, run như cành lau.

 

Hắn : "Bệ hạ, nương nương... nương nương mang thai , gần ba tháng."

 

Cả trời đất chỉ còn tiếng gió.

 

"Thật, thật ?" Lý Mộ Thần mắt mở to, niềm vui sướng thể kìm nén dần dần lan tỏa từ đáy mắt đến đôi môi . Hắn ôm chặt lấy , vui sướng như một đứa trẻ: "Tuyết Nhi, nàng thấy ? Chúng sắp cha !"

 

Ta chỉ đó trong vô thức, khô khốc, đến khản cổ, đến rơi lệ.

 

Ông trời ơi, thật công bằng, đem đùa bỡn đến như .

 

Ta hỏi Lý Mộ Thần: "Lần , thực sự thể trốn thoát nữa, ?"

 

Hồng Trần Vô Định

Hắn nâng mặt lên, nhẹ nhàng lau nước mắt, ánh mắt sáng lên những tia sáng long lanh: "Tuyết Nhi, chúng còn cha nữa, nhưng bây giờ trời cao ban cho chúng đứa con , chúng sẽ cùng yêu thương nó, bảo vệ nó lớn lên bình an, ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-53.html.]

 

Hắn đặt tay lên bụng , ấm từ tay nhắc nhở rằng ở đây một sinh linh nhỏ bé, đó là con của , một sinh mạng đang tồn tại.

 

Ta đau khổ: "Nếu nhất định thì ?"

 

Ánh sáng trong mắt dần dần lạnh , , trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó, ánh mắt giống như .

 

Hắn : "Tuyết Nhi, mặt nàng, bao giờ dùng quyền lực của hoàng đế, chỉ coi như một chồng bình thường, nên mới chiều chuộng nàng, mới nài nỉ nàng. trong chuyện , hoàng đế , nếu nàng hận , thì cứ hận ."

 

Ta chỉ thấy nực . Ta lau nước mắt mặt, khổ: "Lý Mộ Thần, nếu ngài sớm, cũng thể sớm chấp nhận phận. Đỡ cho ngài cho hy vọng, khiến tuyệt vọng như thế."

 

Ta theo Lý Mộ Thần lên xe ngựa trở về kinh thành, tuy quân đội bảo vệ nhưng hành trình diễn âm thầm, ngoài Tôn Mục và thuộc hạ của , ít phận thật của chúng .

 

Ta ngờ bản chứng nghén nghiêm trọng đến , cơ thể như đổ chì, cả ngày chìm trong cơn mê man, chỉ thấy ngày càng tiều tụy.

 

Lý Mộ Thần cho nấu cháo, từng thìa từng thìa đút ăn. Ta mỗi cố gắng ăn vài miếng, bụng liền cồn cào, lập tức nôn thốc nôn tháo, dường như nôn cả ngũ tạng lục phủ.

 

Không còn cách nào khác, Lý Mộ Thần đành hạ lệnh chậm hành trình, nghỉ vài ngày tại các quan phủ dọc đường để dưỡng sức.

 

Hoàng hôn buông xuống, xe ngựa tiến cổng thành. Ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt, bèn dậy khỏi lòng Lý Mộ Thần, vén rèm xe lên để đường phố bên ngoài. Cảnh tượng bài trí của con phố gợi lên trong lòng một cảm giác quen thuộc.

 

Ta hỏi Lý Mộ Thần: "Chúng đang ở đây?"

 

Hắn kéo chặt cổ áo choàng của , nhẹ nhàng đáp: "Nhuyễn Viễn Quan."

 

Lòng bất chợt run lên.

 

Đây... đây chính là Nhuyễn Viễn Quan mà từng ngày đêm mong nhớ bao nhiêu năm nay, tưởng tượng bao nhiêu về ngày trở nơi , nhưng ngờ, là trong cảnh ngờ .

 

Ta quanh, vội vàng hỏi: "Chúng đang ?"

 

Lý Mộ Thần kéo trở , bảo yên: "Tuyết Nhi, chúng sẽ ở quan dịch vài ngày."

 

Ta lắc đầu, kiên quyết : "Ta ở quan dịch, về nhà."

 

Không cưỡng sự cố chấp của , Lý Mộ Thần đành dẫn cả đoàn đông đúc dừng cổng nhà .

 

Ta mất một lúc lâu mới thể bình tâm , bước nhà.

 

Suốt những năm qua, căn nhà nhỏ của hầu như đổi. Khi cha thăng chức Tiết độ sứ của vùng Cam Ninh, ông bận rộn với công vụ ngày càng nhiều, phần lớn thời gian nghỉ ở nha môn, vì nhà còn ai đợi ông, ông cũng ít lui về.

Loading...