Tuyết Ngục - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:26:09
Lượt xem: 684
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta ôm lấy lồng n.g.ự.c đang đập loạn xạ, loạng choạng xuống bậc thềm. Thái tử điện hạ... Ta vẫn còn nhớ rõ bóng lưng uy phong , một đầy sức sống như thế, thể... thể c.h.ế.t như ?
Ta ngẩng đầu lên bầu trời đen kịt, những giọt mưa to như hạt đậu bất ngờ trút xuống, càng lúc càng dữ dội.
Triều đình , e rằng sắp biến động lớn .
Sau đó, qua lời kể của các quan binh đến khám xét, mới dần dần hiểu chuyện gì xảy ở biên cương.
Quân Hán như lưỡi d.a.o sắc bén, liên tiếp đánh bại quân Bắc Địch, khiến chúng rút lui từng bước. Quân Bắc Địch đổi chiến thuật, bỏ qua quân Hán để tấn công Tây Nhung.
Tây Nhung lường , phòng tuyến biên giới của họ quân Bắc Địch xé toang, quân Bắc Địch thậm chí tiến thẳng đến kinh đô của Tây Nhung.
Vương gia lo lắng vô cùng, ông sợ Đoạn Dương công chúa gặp nguy hiểm, xin phép mà tự ý mang theo phần lớn tinh binh rời đại doanh, tiến về Tây Nhung để cứu viện.
Tàn quân Bắc Địch nhân lúc phòng tuyến quân Hán yếu , đánh úp đại doanh quân Hán từ phía . Thái tử Lý Mộ Ngôn đích chỉ huy trận chiến, chiến đấu nhiều ngày, nhưng cuối cùng vẫn thể thoát khỏi trận chiến đẫm m.á.u .
Trận chiến thắng, quân Bắc Địch rút lui, Đoạn Dương công chúa cũng an . Thái tử điện hạ mãi mãi nơi biên cương, bao giờ tỉnh nữa.
Ngày đại quân trở về kinh thành, khắp nơi trong kinh thành đều mặc đồ tang, như thể một trận tuyết lớn kéo dài ba ngày ba đêm, trời đất đều phủ một màu trắng xóa.
Vương gia dìu linh cữu của Thái tử tiến hoàng cung, quỳ bên ngoài cổng Vĩnh Ninh suốt sáu canh giờ mà nhận lời tha thứ nào từ Hoàng thượng.
Cánh cửa lớn của Vương phủ vốn đóng chặt cuối cùng cũng mở sự canh giữ nghiêm ngặt của cấm vệ quân. Vương gia một thái giám dìu trở về, tóc tai rối bù, phía lưng đầy máu, đó là dấu vết của trận đòn đình trượng.
Ta nấp trong hành lang xa xa theo, nhận rằng sức ép của quyền lực hoàng gia, một kiêu hãnh như cũng thể trở nên tàn tạ chỉ một đêm.
Sau trận đòn đó, Vương gia dường như mất hết ý chí, ông rơi trạng thái suy sụp, còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Ngày ngày ông chỉ thả tóc, chuyện với ai, tự nhốt trong phòng uống rượu. Ngay cả những thái giám giám sát cũng rằng Vương gia phát điên.
Dương Tiêu Nhiên và Tống Giai Nhược đều sợ hãi Vương gia trong tình trạng như . Ta thực cũng sợ, nhưng vẫn quyết tâm gặp ông.
Cha từng , dù một bên ngoài mạnh mẽ đến , bên trong vẫn luôn những lúc yếu mềm. Không ai thể mãi mãi là kẻ cô đơn. Chỉ một lời thăm hỏi dù ngắn ngủi, cũng thể là tia sáng duy nhất trong đêm tối.
Với Vương gia, thực từng oán hận ông, vì đưa rời xa quê nhà rộng lớn, sống một cuộc sống thích ở kinh thành. hận ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-8.html.]
Ân tình cứu mạng cha , sự giúp đỡ và bao bọc gia đình , sự khoan dung dành cho , tất cả đều là giả dối. Làm thể vong ân bội nghĩa.
Ta đẩy cửa bước , căn phòng tối tăm, mùi rượu nồng nặc khắp nơi. Những quyển sách vốn đặt ngay ngắn kệ giờ rơi vãi khắp sàn, lâu ai dọn dẹp. Ta nhẹ nhàng bước , khẽ gọi: "Vương gia?"
Không tiếng trả lời, chỉ một chiếc bình rượu rỗng bay từ bóng tối, rơi xuống chân và vỡ tan. Ta hoảng sợ lùi vài bước, nhận Vương gia bệt sàn, tóc tai rối bù, khắp nồng nặc mùi rượu.
Ta lấy hết can đảm tiến đến, lặng lẽ quỳ bên cạnh ông. Dưới những sợi tóc rối tung, mới thấy khuôn mặt ông lấp lánh những giọt nước mắt. Rượu hóa giải nỗi sầu, mà biến thành hai dòng lệ.
"Vương gia." Ta khẽ gọi ông nữa, lấy chiếc khăn tay mang theo, đưa tới mặt ông.
Vương gia lau khô những giọt nước mắt, đ.ấ.m mạnh xuống đất, lẩm bẩm: "Ta đưa cả nữ nhi của , còn gì nữa? Còn gì nữa…?"
Ta "" mà Vương gia nhắc đến là ai, đó chính là đương kim Hoàng thượng, ca ca ruột của Vương gia.
Ta vòng lưng Vương gia, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc lược, chải mái tóc rối bời của ông, thu gọn thành một búi tóc ngay ngắn.
Hồng Trần Vô Định
"Vương gia, để kể cho một bí mật nhé." Ta đặt chiếc lược xuống, quỳ mặt ông, từ từ : "Trước khi Đoạn Dương công chúa xuất giá, chúng thức cả đêm chuyện với ."
Nghe đến tên của Đoạn Dương, dường như Vương gia bỗng tỉnh , đôi mắt thất thần về phía .
Ta tiếp tục: "Công chúa , tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là mong mạnh khỏe, an vui. Chỉ cần khỏe mạnh, thì dù nàng ở nơi xa ngàn dặm cũng thể yên lòng. Vương gia, cũng một cha. Nếu cha trở nên như bây giờ, chắc chắn sẽ đau lòng khi gặp ông."
Vương gia cúi đầu, gục mặt trong hai bàn tay, im lặng thật lâu.
Ta lặng lẽ rời khỏi phòng, khi cánh cửa sắp khép , Vương gia khàn giọng : "Tuyết nhi, cảm ơn ngươi."
Sau ngày hôm đó, Vương gia đổi đôi chút. Ông còn để tóc tai bù xù nữa, mà trở nên chỉnh tề, uy nghi như . ông vẫn chuyện với khác, vẫn tự nhốt trong phòng, khi thì , khi thì vẽ, nhưng ông đang gì.
Khi thời tiết chuyển lạnh, Dương Tiêu Nhiên lâm bệnh. Cơ thể nàng vốn yếu ớt, trải qua nhiều biến cố, khiến nàng sốc nhỏ. Mùa thu bắt đầu, nàng còn chống chọi nổi.
Vậy là mất một bạn đồng hành.
Kể từ khi Vương gia giam lỏng, trong phủ dù thái giám từ cung phái tới, nhưng đa phần đều là tai mắt của Hoàng thượng. Họ chỉ quen miệng xưng nô tài, nhưng chẳng thể giúp đỡ gì.