Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-05-06 12:51:41
Lượt xem: 291

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan Tịch Lam hít sâu, ép mình tiếp tục đọc kỳ phổ. 

Tố Ngọc khuyên mấy câu, thấy nàng không đáp, đành thôi, chỉ lặng lẽ thêm cho nàng một ngọn đèn.

 

Ánh nến chập chờn, soi sáng những ký ức xưa cũ. 

Khổ cực nào nàng cũng chịu được, bởi chẳng gì đau bằng vết thương trong lòng.

 

Những người nàng trân trọng, từng người, từng người một... đều đã rời xa. 

Ngoảnh đầu nhìn lại, nhân gian rộng lớn, mà chỉ còn mình nàng lặng lẽ tồn tại.

 

Nàng—thứ thân xác này—đã không còn gì để quý giá. 

Dù phải mang trên mình trăm ngàn lời mắng nhiếc, dù bị coi là kẻ hiểm độc, lòng dạ rắn rết—chỉ cần có thể, nàng sẽ tự tay kéo họ xuống địa ngục: nhà họ Bạch, Thục phi... và cả vị đế vương cao cao tại thượng kia.

 

Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã vào hạ. 

Điện Hợp Hoan bề ngoài vẫn bình yên, nhưng cuộc sống thì mỗi ngày một thêm chật vật.

 

Giờ mọi việc trong lục cung đều nằm trong tay Thục phi, mà Tạ Quân đã lâu không đoái hoài đến Nhan Tịch Lam, nên nàng ta cũng chẳng còn cố kỵ gì nữa, bắt đầu ra mặt làm khó.

 

Y phục từ Ty phục viện gửi đến ngày càng cẩu thả, đường kim mũi chỉ thô ráp, mặc không vừa người, gửi trả lại thì bị đợi thêm cả tháng trời. 

Không còn cách nào khác, Nhan Tịch Lam cùng Tố Ngọc đành phải tự tay sửa lại, miễn cưỡng có đồ mà diện ra ngoài.

 

Phấn son cũng ngày một tệ, thậm chí đã mấy lần Nhan Tịch Lam phải cho cung nữ thử trước, quả nhiên có lần thử xong liền nổi mẩn đỏ khắp mặt, vài ngày mới hết.

 

Những chuyện ấy, nàng đều nhẫn nhịn không nói. Nhưng Bạch Ức Tiêu càng thấy nàng im lặng lại càng lấn tới. 

Nàng ta viện cớ tiết kiệm ngân khố, cắt luôn một nửa phần bổng lộc phi vị. 

 

Trong cung hiện giờ, chỉ có hai người mang tước vị "phi", mà quyền lực lại nằm hết trong tay Bạch Ức Tiêu. 

Đối với chính cung của mình, nàng ta vẫn có cách xoay sở đầy đủ, phần giảm kia, chẳng qua chỉ nhằm thẳng vào Nhan Tịch Lam.

 

Tố Ngọc phẫn nộ, không nhịn nổi nữa, định chạy đi cầu kiến Tạ Quân để cáo trạng nhưng Nhan Tịch Lam lập tức gọi nàng lại, không cho.

Tố Ngọc tức giận quay đầu lại, vẫn không ngừng lẩm bẩm:

 

"Nương nương sao lại không cho Tố Ngọc đi gặp bệ hạ? 

Bệ hạ biết rõ nô tỳ, sẽ chịu gặp nô tỳ mà! 

Nô tỳ thật sự không chịu nổi khi thấy người bị ức h.i.ế.p như vậy..."

 

Nhan Tịch Lam chỉ khẽ lắc đầu, nói với Tố Ngọc:

 

"Không được đi. Không những ngươi không được đi, mà cả điện Hợp Hoan này, không ai được đến quấy rầy bệ hạ. 

Ngốc à, Bạch Ức Tiêu chính là đang đợi chúng ta kêu oan đấy. Nàng ta cao tay ở chỗ đó... chỉ tiếc, lần này nàng ta không được như ý rồi."

 

Nói xong, môi nàng khẽ nhếch, nụ cười ngạo nghễ, như thể chẳng hề bị ai áp bức.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-11.html.]

"Đa tạ Thục phi nương nương, đã tốn công thay ta bày trò."

 

Bạch Ức Tiêu đã ra tay trước, giờ nàng cũng muốn biết—trong trận đấu âm thầm này, đến cuối cùng, ai mới là kẻ thắng cuộc?

Nàng không nghĩ, người đó sẽ là Bạch Ức Tiêu.

 

9.

Ngày mười tháng Tám là sinh thần của Chi Ninh, vậy mà Tạ Quân vẫn không tới Hợp Hoan điện thăm hỏi, chỉ sai người mang rất nhiều lễ vật tới, lại truyền lời nói rằng lát nữa sẽ có người đưa Công chúa Khang Lạc tới gặp hắn.

 

Chi Ninh nay đã tròn ba tuổi, đang ở cái tuổi ngây thơ hồn nhiên nhất. 

Sau khi tạ ơn, nàng liền mải mê đùa giỡn với chú vẹt cánh lục phụ hoàng ban tặng, cười đến đỏ bừng cả gò má.

 

Nhan Tịch Lam cũng ngồi chơi với Chi Ninh, lòng nàng hiểu rõ Tạ Quân đang cố ý xa cách, nhưng nàng vẫn giả vờ ngây ngô, một lòng một dạ dồn hết vào Chi Ninh, như thể hoàn toàn chẳng hay biết bản thân đã rơi vào thế hiểm.

 

Buổi trưa, một thái giám bên cạnh Tạ Quân đến Hợp Hoan điện đón Chi Ninh. 

 

Tiểu công chúa vừa tỉnh giấc trưa, Nhan Tịch Lam vừa dịu dàng gọi nàng dậy, vừa tự tay thay cho nàng một bộ váy áo mới tinh.

Tà váy xanh lợt thêu một đôi cá chép đỏ thắm, nơi tay áo viền hoa sen hồng nhạt, Chi Ninh khoác lên người bộ y phục mùa hạ này càng thêm linh hoạt đáng yêu, xứng đáng là ái nữ của thiên tử.

 

Từng đường kim mũi chỉ đều do tay Nhan Tịch Lam tự mình khâu vá, tuy chưa đến mức tinh xảo tuyệt mỹ, nhưng vẫn đủ thấy nàng đã dốc hết tâm huyết.

Nàng muốn để Tạ Quân tận mắt nhìn thấy — tấm lòng của nàng, không hề hời hợt.

 

Nhan Tịch Lam rửa mặt cho Chi Ninh xong, lại thong thả tết tóc, rồi nhét vào tay bé con hổ bông yêu thích nhất, lúc ấy mới giao bé con cho thái giám kia dẫn đi.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nàng biết, lần đi này, có lẽ sẽ rất lâu sau mới được gặp lại. Trong lòng nàng tràn đầy lưu luyến.

 

Nhưng Chi Ninh lại chẳng hay biết gì, chỉ ngọt ngào chào từ biệt, nói là đi gặp phụ hoàng rồi sẽ về ngay. 

Dứt lời, bé con ngoan ngoãn đi theo thái giám rời đi.

 

Nhan Tịch Lam mỉm cười tiễn con, nhưng hai bàn tay lại âm thầm siết chặt đến mức móng tay gần như đ.â.m nát da thịt.

 

Nàng đã sai người mai phục bên ngoài Tuyên Chính điện từ sớm. 

Trước khi thái giám đến, người của nàng đã về báo: Sau khi hạ triều, Tạ Quân liền đến thẳng Phi Hương điện của Thục phi nghỉ ngơi dùng bữa, hoàn toàn chưa có dấu hiệu rời đi.

 

Chi Ninh đi gặp phụ hoàng, tất nhiên, là phải đến Phi Hương điện.

 

Nàng đại khái đoán được Bạch Ức Tiêu định giở trò gì, nhưng liên quan đến Chi Ninh, lòng nàng vẫn không thể yên.

 

Quả nhiên đêm đó, Chi Ninh không trở về. 

Nàng phái người đi hỏi thì bị cung nhân Phi Hương điện lạnh lùng chặn lại, nói rằng có thánh chỉ: Công chúa Khang Lạc đêm nay sẽ nghỉ lại ở Phi Hương điện.

 

Nghe báo xong, Nhan Tịch Lam không nhịn được cười lạnh — rốt cuộc thì Bạch Ức Tiêu cũng đã mất kiên nhẫn, nhịn không nổi mà ra tay rồi.

 

 

Loading...