TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-05-07 12:38:09
Lượt xem: 253
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13.
Năm Nguyên Khang thứ sáu, ngày mùng chín tháng Chạp, chính là ngày sinh của Thục phi Bạch Ức Tiêu.
Năm nay, trong cung vừa có quốc tang vì Hoàng hậu băng hà, nên sinh nhật của các phi tần đều không thể tổ chức linh đình, cùng lắm chỉ được ban thưởng đôi chút làm an ủi.
Thế nhưng Bạch Ức Tiêu xưa nay vốn quen cao ngạo.
Gần đây nàng ta lại bị Nhan Tịch Lam đè đầu cưỡi cổ, trong lòng ôm một bụng tức nghẹn, chỉ chờ tới sinh nhật để xoay chuyển thế cờ, lấy lại thể diện.
Mấy tháng gần đây, Tố Ngọc đã sớm thấu hiểu tâm tính chủ tử, không cần dặn dò, nàng vẫn luôn âm thầm để mắt tới động tĩnh ở điện Phi Hương.
Vừa nghe nói Thục phi đang toan tính mưu đồ gì đó cho ngày sinh thần, liền vội vàng tới bẩm báo:
"Thưa nương nương, Thục phi thật quá phận.
Mới được yên mấy ngày đã lại bắt đầu giở trò.
Nô tỳ nghe nói nàng ta đã hối lộ không ít thái giám bên cạnh hoàng thượng, nhất định muốn dụ người đến điện Phi Hương vào đêm sinh nhật."
Vừa nói, mắt Tố Ngọc đã đỏ hoe, một giọt nước mắt rơi xuống ướt cả mũi giày.
"Năm nay sinh nhật của nương nương, điện Hợp Hoan vắng lặng đến đáng thương... chỉ có... chỉ có bát mì trường thọ do nô tỳ nấu..."
Nghe giọng Tố Ngọc nghẹn lại, Nhan Tịch Lam chỉ khẽ thở dài, đặt lược xuống, dịu giọng an ủi:
"Ngốc à, sinh nhật của ta, chẳng phải cũng là ngày giỗ của tỷ tỷ sao?
Dù ta có được thiết yến linh đình, lòng cũng chẳng thể nào vui nổi."
Tố Ngọc nghe nàng còn ngược lại đi dỗ dành mình, càng không kìm nổi nước mắt.
Nhan Tịch Lam biết nàng cũng có tình cảm sâu đậm với Nhan Sơ Tịch, bèn để nàng khóc một trận cho hả.
Đợi Tố Ngọc lau xong nước mắt, Nhan Tịch Lam như có suy tính, vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng căn dặn:
"Bị em thuyết phục rồi đấy, tối nay lại làm thêm một bát mì nước nữa, nhưng là để Chi Ninh nếm thử.
Còn ta, chẳng cần chuẩn bị gì đâu."
Tố Ngọc nghe xong liền vội vàng lui xuống nấu mì.
Đến giờ cơm tối, trên bàn quả nhiên có một bát mì nước do Tố Ngọc tự tay làm.
Nhan Tịch Lam đút cho Chi Ninh vài miếng, nhưng công chúa nhỏ chẳng mấy thích, lập tức quay đầu đòi ăn canh sò điệp.
Nhan Tịch Lam cười khẽ, để bát xuống.
Tố Ngọc định tiến lên dọn đi, lại bị nàng ngăn bằng một ánh mắt.
Một lát sau, Chi Ninh ăn xong được nhũ mẫu dẫn ra ngoài tản bộ tiêu thực.
Nhan Tịch Lam ngồi lại một mình bên bàn, nâng bát mì đã nguội lên, thong thả ăn từng miếng.
Tố Ngọc đứng bên không hiểu ý tứ của nàng, còn đang nghi hoặc thì chợt nghe bên ngoài truyền báo — hoàng thượng giá lâm.
Tạ Quân bước vào, thấy nàng vẫn đang dùng bữa, liền liếc qua bàn ăn.
Ánh mắt hắn sắc bén, chỉ thoáng nhìn đã thấy được bát mì ăn dở kia.
Nhan Tịch Lam khẽ đỏ mặt, làm như thẹn thùng nói:
"Là Tố Ngọc nấu cho Chi Ninh, công chúa chỉ ăn vài miếng là chán, thần thiếp nhất thời thèm ăn, liền ăn mấy thìa."
Tạ Quân nghe thế, liền cười cười, trêu ghẹo rằng nàng đến thức ăn của con cũng không chừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-17.html.]
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Hai người lại một đêm gắn bó mặn nồng, chẳng khác những đêm trước là bao.
Hai hôm sau chính là sinh nhật Thục phi.
Từ sáng sớm, điện Phi Hương đã nhiều lần cho người tới mời Tạ Quân, khiến hắn bực bội không thôi.
Ban đầu còn định từ chối dứt khoát, nhưng nghĩ đến tính nết Bạch Ức Tiêu, sợ nàng làm ầm lên, rốt cuộc chỉ đành nén giận, đến tận lúc chạng vạng mới vội vã tới Phi Hương điện.
Bạch Ức Tiêu đã lâu không gặp hoàng thượng, đêm đó liền ra sức lấy lòng, dốc hết thủ đoạn, cuối cùng cũng được thỏa nguyện một đêm ân sủng dưới màn trướng hoa.
Sáng hôm sau, Tạ Quân rời đi, tiện tay thưởng cho nàng một đấu ngọc trai làm lễ mừng sinh nhật, càng khiến Bạch Ức Tiêu mừng rỡ như điên, đắc ý vô cùng.
Từ đó, chuyện giận dỗi giữa đế phi vì Chi Ninh coi như cũng được hóa giải.
Bạch Ức Tiêu được sủng ái trở lại, liền ngẩng cao đầu, dáng vẻ kiêu căng thấy rõ.
Những phi tần từng xa lánh nàng nay cũng mặt dày kéo đến thân cận.
Nhưng Bạch Ức Tiêu vốn chẳng phải người dễ chịu, thấy có kẻ trở mặt đến nịnh nọt, trong lòng khinh miệt, liền không tiếc lời châm chọc, khiến người ta mất mặt mới thấy hả dạ.
Đặc biệt là Dương Tiệp dư, bị nàng ta chỉnh cho một trận ra trò, không chỉ bị cắt bổng lộc cả tháng, còn bị kiếm cớ đuổi cả thị nữ hồi môn đi làm nô tỳ trong ở dịch đình.
Ngay cả cây hải đường Tây Phủ do hoàng thượng ban tặng, cũng bị Bạch Ức Tiêu trắng trợn cướp đoạt.
Dương Tiệp dư thế yếu, chẳng dám đắc tội với Bạch Ức Tiêu, càng không dám động đến phủ Đại tướng quân sau lưng nàng ta, chỉ đành cúi đầu nhẫn nhịn.
Không ngờ, chưa đầy nửa tháng sau, hậu cung liền biến động.
Một buổi sáng, mấy nội thị thân cận bên hoàng thượng bất ngờ xông vào điện Phi Hương, ôm đi một đống sổ sách kế toán.
Bạch Ức Tiêu khóc lóc chạy theo van xin, vẫn không ngăn nổi.
Hôm sau, Tạ Quân liền hạ thánh chỉ — phế bỏ quyền chưởng quản hậu cung của Thục phi, thu hồi Phượng ấn, cấm túc một tháng, phạt lương cả năm.
Tin vừa truyền, lục cung chấn động.
Nhan Tịch Lam từ trước đã có sắp đặt, nên khi các phi tần còn chưa hay biết đầu đuôi, nàng đã nhận được toàn bộ nội tình từ người của mình bên cạnh Tạ Quân.
Bên ấy nói — Bạch Ức Tiêu tốn không ít tâm tư để giữ chân hoàng thượng, bởi đang trong thời kỳ để tang Hoàng hậu, nên chẳng dám phô trương, chỉ dồn tâm sức vào tiệc tối.
Dù món ăn không thể vượt lễ chế, nhưng mâm bàn vẫn vô cùng thịnh soạn, toàn là sơn hào hải vị, rồng can phượng tủy, ngay cả đầu bếp cũng là nàng ta bỏ tiền riêng ra mời về từ ngoài cung.
Nhưng nàng ta không ngờ, chính bàn tiệc khiến hoàng thượng hài lòng đêm ấy, lại trở thành gốc rễ tai họa sau này.
Hôm đó, khi đang xử lý chính sự ở điện Tuyên Chính, Tạ Quân bất chợt nhớ tới món canh vi cá đêm đó, liền thuận miệng bảo Thượng thiện giám làm lại.
Ai ngờ bên Thượng thiện giám nghe xong đều bối rối.
Một hồi lâu mới có người run rẩy bẩm báo — món canh vi cá kia, từ ninh nước cho đến chế biến, phải mất đến năm ngày công phu, dù dốc toàn lực, cũng không thể trong nửa canh giờ mà dâng được.
Tạ Quân nghe thế, mặt lập tức sa sầm.
Không phải vì món canh kia, mà vì hắn chợt nhận ra — một món canh mà tốn ngần ấy sức người và của cải, thật sự quá xa xỉ.
Từ ngày lên ngôi đến nay, hắn luôn đề cao tiết kiệm, hậu cung càng phải kiêng kị xa hoa.
Khi xưa Nhan Sơ Tịch còn sống, luôn tuân thủ quy củ, chưa từng vượt lễ.
Sau này Bạch Ức Tiêu tiếp quản Phượng ấn, ngoài mặt càng khắt khe, tài chính năm nào cũng có dư.
Nếu thật sự như vậy — thì món canh vi cá kia, từ đâu mà có?