TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:28:50
Lượt xem: 282
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21.
Trước khi nhập cung, ngày mà Nhan Tịch Lam mong chờ nhất mỗi năm—chính là Thượng Nguyên.
Mỗi dịp Thượng Nguyên, phụ đều dắt nàng và tỷ tỷ xem hội hoa đăng.
Phụ giữa, tay trái nắm lấy nàng, tay nắm lấy tỷ tỷ. Ba cha con dừng, cùng dạo khắp Trường An phồn hoa rực rỡ.
Phụ từng kể với hai chị em rằng, khi mẫu còn tại thế, mỗi năm đến dịp , bà cũng sẽ cùng chợ đêm, thưởng đèn ngắm cảnh.
Khi nàng còn nhỏ, mỗi phụ nhắc đến mẫu , nàng nằng nặc đòi ăn thêm một xâu hồ lô đường.
Khi đó, nàng hề nhận , trong mắt phụ là nỗi cô đơn khôn tả.
Giờ ngoảnh đầu , nàng hiểu tâm tình phụ năm , chỉ là... chẳng còn nhớ nổi hương vị của hồ lô đường nữa .
Năm đầu tỷ tỷ nhập cung, đúng dịp Thượng Nguyên.
Phụ cung dự yến, thể cùng nàng xem hội.
Nàng tức giận đóng cửa ở lì trong phòng, giận dỗi cả một ngày, mặc kệ phụ dỗ dành cách nào cũng chịu mở cửa.
Chạng vạng, Nhan Tịch Lam bên cửa sổ, trông phố phường Trường An, thấy từng dòng đèn rực rỡ lượt thắp sáng như dòng sông ánh sáng.
Mắt nàng cay xè, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Thượng Nguyên từng là ngày chỉ dành riêng cho hai tỷ — cần tiếp khách, hành lễ. Phụ sẽ gác công việc, đưa các nàng vui chơi suốt một đêm.
Thế mà nay, tỷ tỷ và phụ đều ở bên, cho dù ăn bao nhiêu hồ lô đường, ngắm bao nhiêu đèn hoa, cũng chẳng còn ai vỗ về nàng nữa.
Nghĩ đến đó, ánh đèn mắt càng mờ nhòe. Nàng định đưa tay lau nước mắt thì chợt lầu vang lên một giọng quen thuộc.
"Nhan bá bá trốn lên lầu, chắc là đang lau nước mắt.
Ta còn tin, bây giờ xem , quả nhiên là cha hiểu con gái nhất."
Nhan Tịch Lam cúi đầu xuống, thấy Bạch Thiếu An lầu, một áo trắng, tay xách một chiếc đèn thỏ, đang ngẩng đầu nàng, đôi mắt ánh lên nụ —tựa hồ nước xuân vỗ bờ ánh trăng.
"Tiểu Lam chẳng thích nhất là Thượng Nguyên ?
Vừa Nhan bá bá tối nay cung dự yến, liền vội vã chạy đến.
Mau xuống đây, chúng cùng xem hội đèn. Nhan bá bá đồng ý ."
Nhan Tịch Lam chạy xuống, ngây mặt Bạch Thiếu An, chiếc đèn thỏ tinh xảo đáng yêu trong tay .
Bất chợt, nàng nhào lòng , òa lên nức nở, mà đó là những giọt nước mắt vì vui mừng, vì quá đỗi hân hoan.
Tối , nàng một bộ y phục nam trang, cầm chiếc đèn thỏ mà tặng, hớn hở bước khỏi cửa nhà.
Nàng ngượng, dám nắm tay , chỉ dám kéo nhẹ ống tay áo.
Mỗi len lén ngước mắt , hai má nàng đỏ hồng như hoa đào tháng ba.
Đi ngang qua một quầy bán hồ lô đường, Nhan Tịch Lam do dự, nên mua một xâu .
Còn quyết định, Bạch Thiếu An dừng , thản nhiên trả tiền đưa hẳn một xâu hồ lô đến mặt nàng.
Nàng đỏ mặt, xua tay đẩy tay , miệng trách yêu:
"Ca ca, hỏi ? Muội ăn hồ lô — còn là trẻ con nữa!"
Bạch Thiếu An chẳng hề giận, chỉ mỉm cúi , cầm xâu hồ lô lắc lắc chiếc đèn thỏ trong tay nàng, giọng chọc ghẹo:
"Tiểu thỏ con, ăn hồ lô ? Nếu thì mở miệng xin tiểu Lam cô nương đấy, xin nàng nhận lấy, cho ngươi nếm một miếng."
Vừa , nháy mắt với Tịch Lam, nữa đưa hồ lô đến gần tay nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-27.html.]
"Nhận lấy , thỏ con còn nhỏ, nó ăn đấy."
Nhan Tịch Lam chọc , mặt đỏ rần như ráng chiều. Nàng chẳng rõ là vì quá nhiều, vì lòng quá vui.
Cuối cùng, nàng vẫn thẹn thùng nhận lấy hồ lô đường, ăn nhoẻn miệng mỉm thỏa mãn.
Có lẽ, chính là giây phút nàng cúi đầu cắn lấy viên kẹo đầu tiên, nàng lờ mờ thấy Bạch Thiếu An gì đó.
Tiếng phố ồn ào, nàng chẳng rõ ràng, nhưng tim nàng khi lạc mất một nhịp.
Chàng khẽ khàng :
"Ăn hồ lô , chính là tiểu thỏ của ."
Nói xong, gương mặt đỏ bừng, vành tai cũng đỏ ửng, dám nàng, cúi đầu, đến đầu ngón tay cũng nhuộm màu hồng nhạt.
Đó là Thượng Nguyên đầu tiên và cũng là duy nhất mà nàng và Bạch Thiếu An bên .
Năm , đúng dịp Thượng Nguyên, nàng vui vẻ đính hôn cùng vì thế mà bỏ lỡ hội hoa đăng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Đến năm thứ ba, Thượng Nguyên đến đúng hẹn nhưng tặng nàng đèn thỏ năm nào, còn nữa.
Còn nàng cũng theo tỷ tỷ cung, từng trở chợ đêm Trường An nào.
Mất Bạch Thiếu An, nàng mất hết ý chí. Dù tỷ tỷ nhiều khuyên nhủ, hết lòng mai mối, nàng đều từ chối chút do dự.
Nàng với tỷ tỷ, nàng lấy chồng nữa, chỉ ở bên tỷ tỷ, cho dù cung nữ cũng , chỉ cần theo hầu tỷ tỷ là đủ mãn nguyện .
Tỷ tỷ lay chuyển nàng, cũng nàng về phủ Yến Quốc Công, đành để nàng nữ quan cận bên .
Nhan Tịch Lam nhờ mới thể an tâm ở cung, sống trong điện Tiêu Phòng.
Năm , đông đến dài lạ thường, lạnh hơn năm.
Trong cung, kẻ đổ bệnh nhiều hơn hẳn. Ngay cả tiểu hoàng tử—con đầu lòng của tỷ tỷ—cũng may mắc bệnh phong hàn.
Đứa bé tên là Xung Nhi, ngoan ngoãn, lanh lợi, ai gặp cũng yêu mến.
Suốt mùa đông năm đó, bệnh tình của Xung Nhi lúc nặng lúc nhẹ. Tỷ tỷ lo lắng đến nỗi ăn ngon, ngủ yên.
Sau Thượng Nguyên, bệnh tình của Xung Nhi bỗng chuyển biến .
Nhan Tịch Lam vẫn còn nhớ rõ mấy đêm liền, tỷ tỷ rời nửa bước khỏi bên giường con, đến mắt sưng vù, ngay cả khi Tạ Quân đến, nàng cũng chẳng buồn dậy.
Giữa đêm tối, ngoài cửa sổ đen kịt, bên ngoài, nàng đang trông lò than sắc thuốc.
Cung nhân từ ngoài , kinh thành bắt đầu tuyết, tuyết rơi lớn, chỉ chốc lát ngập đến mắt cá chân.
Nàng ngẩng đầu, chỉ chau mày chằm chằm nồi thuốc mặt.
Những lời thì thầm từ các ngự y cứ vang vẳng bên tai, khiến lòng nàng mỗi lúc một phiền muộn, bồn chồn.
Người đều —Xung Nhi sợ là qua khỏi đêm nay.
Đến giờ Ngọ ba khắc, bộ ngự y đều quỳ xuống, thuốc trong nồi cũng đưa nội điện.
Nhan Tịch Lam bên giường Xung Nhi, tỷ tỷ ôm chặt lấy đứa trẻ nhỏ xíu lòng, dỗ dành khe khẽ hát ru.
tiếng ru vỡ vụn, chẳng thành câu chữ, nước mắt rơi lã chã, chỉ lặng lẽ trượt xuống gương mặt tiều tụy.
Giây phút đó, Nhan Tịch Lam Xung Nhi bệnh, đứa bé chịu khổ.
Ngoài tỷ tỷ , nàng chẳng còn ai thuộc để bận lòng. Nếu thể dùng mạng đổi lấy mạng sống của Xung Nhi, nàng sẽ hề do dự.
Chỉ tiếc... trời cao chẳng bao giờ cho cơ hội như thế.