TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-05 05:17:03
Lượt xem: 378
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến gần sáng, Tạ Quân bỗng giật tỉnh giấc.
Hắn bật dậy, miệng hoảng hốt gọi lớn: "Sơ Tịch! Sơ Tịch!"
Tiếng gọi xé toạc bầu khí tĩnh lặng, khiến nữ tử vẫn co ro nơi cuối giường suốt đêm cũng giật run rẩy.
nàng nhanh lấy bình tĩnh, thu liễm biểu cảm, lặng lẽ quỳ xuống giường, cúi đầu thật sâu.
Tạ Quân ngây hồi lâu, mới dần trấn tĩnh .
Hắn nhíu chặt đôi mày, ánh mắt tối sầm, từng chút, từng chút một đánh giá nữ tử mặt.
Mỗi thêm một cái, trái tim lạnh một phần.
Thật lâu , Tạ Quân mới mở miệng, giọng trầm khàn đến vô tình: "Ngươi là ai?"
Nữ tử cúi đầu thật sâu, giọng mềm mại nhưng vô cùng bình tĩnh: "Hồi bệ hạ, nô tỳ là cung nữ Điện Tiêu Phòng, tên gọi Nhan Tịch Lam."
Nói xong, nàng khẽ ngẩng mắt, thẳng mắt Tạ Quân, trong đáy mắt phản chiếu rõ bóng hình nàng.
Nàng cất giọng từng chữ từng câu rõ ràng: "Nô tỳ xuất từ phủ Yến Quốc Công, là song sinh với tiên hoàng hậu."
Tạ Quân khẽ nhíu mày, đáy mắt bừng lên ngọn lửa giận ngùn ngụt.
Không đợi nàng phản ứng, một cái tát như trời giáng thô bạo đánh xuống.
Nhan Tịch Lam đánh văng khỏi giường, thể trần trụi quỳ rạp đất.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ, soi rọi khắp phòng, cũng chiếu rõ những vết thương bầm tím khắp nàng.
"To gan!
Năm xưa vì tiên hoàng hậu thương xót ngươi, mới đưa ngươi cung hầu hạ!
Ngươi dám... Ngay trong kỳ quốc tang của chị ... chuyện bại hoại như thế ?
Ngươi còn liêm sỉ là gì ?!"
Tạ Quân gầm lên, từng lời từng chữ đều tràn đầy sát ý.
Nhan Tịch Lam cắn chặt môi, cố nén nước mắt, chậm rãi bò dậy, quỳ thẳng mặt , ngước chút sợ hãi:
"Bệ hạ thứ tội. Nô tỳ dám xúc phạm tiên hoàng hậu.
Chỉ là vì... để Công chúa chịu uống thuốc, nô tỳ mới bất đắc dĩ mặc xiêm y cũ của ."
Lời giải thích chẳng nguôi giận Tạ Quân.
Hắn lao tới, một tay bóp chặt cổ nàng, giọng rít qua kẽ răng:
"Vậy đêm qua trẫm hỏi ngươi là Sơ Tịch, vì ngươi ?!
Vì giải thích?!
Ngươi cố tình giả mạo, tiếp cận trẫm — ngươi còn mặt mũi nào đối diện với tiên hoàng hậu?!"
Nhan Tịch Lam sắc mặt tím ngắt, hô hấp khó nhọc. đôi mắt nàng vẫn kiên định thẳng Tạ Quân, hề né tránh.
Nàng khàn giọng thốt từng chữ:
"Bệ hạ trách mắng thế nào nô tỳ cũng cam chịu.
Đêm qua... quả thật là nô tỳ tính kế bệ hạ.
Nô tỳ đê tiện, nô tỳ hổ.
tất cả những gì nô tỳ ... chỉ vì một điều duy nhất."
Nàng dứt lời, liền cảm thấy lực đạo nơi cổ càng siết chặt thêm.
Nhan Tịch Lam ráng giữ chút tàn, gằn từng chữ:
"Nô tì... ... hứa với tỷ tỷ... sẽ tỷ ... chăm sóc Chi Ninh... suốt đời…"
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, gần như tan trong gió lạnh.
Tạ Quân vẫn buông tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-3.html.]
Nhan Tịch Lam cảm giác sinh lực trong cơ thể từng chút một tan biến, cuối cùng chìm một tối đen vô tận.
3.
Lúc mở mắt nữa, Nhan Tịch Lam phát hiện đang trong một tẩm điện xa lạ.
Bên cạnh một cung nữ chờ, dường như canh chừng lâu, thấy nàng tỉnh , liền bật .
"Nhị cô nương, rốt cuộc cũng tỉnh ..."
Nghe tiếng gọi , Nhan Tịch Lam khẽ chau mày, cố gắng kỹ mấy , mới nhận chính là Tố Ngọc — nha cận của tỷ tỷ nàng, cũ từ phủ Yến Quốc Công.
Tố Ngọc đỡ nàng dậy, rót một chén ấm đưa đến miệng.
Nhan Tịch Lam chậm rãi uống , từng ngụm nhỏ đều khiến yết hầu đau rát.
Cổ họng nàng, hẳn là Tạ Quân bóp đến tổn thương.
"Nhị cô nương... rốt cuộc xảy chuyện gì ?
Người... thương tích đầy như thế..."
Tố Ngọc hỏi nhẹ tay nâng cánh tay nàng lên.
Ống tay áo kéo cao một đoạn, lộ một vùng bầm tím lớn.
Nhan Tịch Lam khẽ lắc đầu, vỗ nhẹ tay Tố Ngọc như trấn an:
"Không . Ngày tỷ tỷ đưa tang, chỉ tiễn nàng đoạn cuối, nhưng thị vệ cho.
Bọn họ chỉ là một cung nữ, xứng thấy linh cữu Hoàng hậu.
Ta khẩn cầu thế nào cũng vô ích...
Có lẽ lúc họ lôi ... để vài vết thương."
Nghe nàng , nước mắt Tố Ngọc rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhan Tịch Lam, nàng nghẹn ngào:
"Nhị cô nương... ngốc như ...
Hôm đó, ngày đưa tang nương nương...
Trường An Thành đón trận tuyết rơi lớn nhất từ đến nay đấy ạ..."
Nhan Tịch Lam khẽ khổ, đưa tay vuốt tóc Tố Ngọc, gật đầu:
"Phải ... Có lẽ đến cả ông trời cũng hiểu, một như tỷ tỷ... đáng nhận lấy kết cục như thế.
Tố Ngọc, xem, những kẻ bức tỷ đến chết...
Đêm đó tiếng gió tuyết rít gào, bọn họ... thể ngủ yên ?"
Lời dứt, tay nàng bất giác siết chặt lấy mép chăn, móng tay cắm sâu da thịt, nhưng nàng hề cảm thấy đau.
"Nhà họ Bạch... phủ Đại tướng quân... Thục phi... Ta sẽ tha cho bất cứ ai.
Từng kẻ trong họ, đều trả giá gấp trăm gấp nghìn cho món nợ m.á.u gây ."
Tố Ngọc thoáng run khi thấy bộ dạng của nàng, vội dang tay ôm chặt lấy chủ nhân.
Muốn mở lời an ủi, nhưng lời khỏi miệng nghẹn nơi cổ họng.
Nhan Tịch Lam dần buông lỏng tay, tựa nhẹ lòng Tố Ngọc.
Hai chủ tớ cứ thế ôm lấy , lâu , nàng mới khẽ hỏi:
"Sau khi ngất , rốt cuộc... xảy chuyện gì? Còn đây là ?"
Tố Ngọc đáp: chẳng ai rõ chuyện hôm đó xảy thế nào. Chỉ thấy bệ hạ nổi giận rời khỏi Điện Tiêu Phòng, , lúc đó liền thấy Nhan Tịch Lam bất tỉnh ngã xuống giường.
Trước khi rời , hoàng đế lệnh đưa nàng đến Điện Hợp Hoan tịnh dưỡng, còn đặc biệt chỉ định Tố Ngọc tới hầu hạ.
"Bất tỉnh ngã xuống giường...?"