TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:35:08
Lượt xem: 304

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan Tịch Lam thu mắt, khẽ thở dài một tiếng.

 

Bạch Ức Tiêu hoảng hốt đến mức chẳng màng thể diện, vươn tay về phía nàng, nước mắt đầy mặt, nức nở van nài:

"Nương nương, xin , xin cứu lấy , cứu lấy đứa nhỏ trong bụng ."

 

Nhan Tịch Lam giơ đèn lên, cúi nàng, trong mắt phản chiếu nỗi sợ hãi tràn ngập. 

Đôi mắt tuyệt vọng , thực sự , khiến nàng chỉ ngắm mãi thôi.

 

Mọi thứ xảy đêm nay, đều là quả báo mà Bạch Ức Tiêu tự gieo, là báo ứng, thể trốn tránh.

 

"Bổn cung còn một chuyện hỏi ngươi."

Nhan Tịch Lam , dùng ánh đèn rọi thẳng mắt Bạch Ức Tiêu, ép nàng lùi dần về phía giường.

"Cái c.h.ế.t của Xung nhi, liên quan đến ngươi ?"

 

Bạch Ức Tiêu thì thoáng sững sờ, nghĩ một lát mới nhớ Xung nhi là ai, lập tức lắc đầu :

"Không ! Ta từng hại tiểu hoàng tử, thật sự !"

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nhan Tịch Lam xong, như thể chẳng bất ngờ, chỉ trầm lặng gật đầu, lẩm bẩm:

"Ta đoán cũng ngươi. Nếu ngươi, chỉ thể là ."

 

Nàng xoay chậm rãi rời

Khi sắp bước qua ngưỡng cửa, nàng sang Tôn công công, khẽ mỉm :

 

"Đêm nay phiền công công vất vả theo bổn cung một chuyến. 

Nhìn xem, tiểu thư Ức Vân nhà họ Bạch hình như vẫn hiểu chuyện lắm. Chi bằng để nàng ở điện Phi Hương đêm nay. 

Công công yên tâm, nàng còn bảy cùng cha khác , nếu công công thích, đều thể thu về. 

Cứ để Ức Vân cô nương từ từ suy nghĩ cho thông suốt."

 

Tôn công công nương nương sẵn sàng đem cả bảy cô nương họ Bạch còn tặng , lập tức vui đến nở hoa trong bụng, miệng ngớt , vội vàng dìu Nhan Tịch Lam rời khỏi điện. 

 

vẫn quên Bạch Ức Vân, lúc bước còn quên ngoái , nhếch miệng nham hiểm:

 

"Ức Vân cô nương, nô gia sẽ đợi nàng. Trong lòng nô gia nàng, nàng đừng quên đấy nhé."

 

Nói , để một tràng the thé, hình cao lớn khuất dần ngưỡng cửa, bóng đổ trải dài, phủ kín cả đôi mắt đầy kinh hãi của Bạch Ức Vân.

 

Bạch Ức Vân vốn là đích nữ của phủ Đại tướng quân, từ nhỏ nuông chiều như ngọc như ngà. 

Khi xưa, bao công tử danh môn trong Trường An, nàng cũng thèm để mắt, giờ đây rơi cảnh tù tội, nàng tuyệt đối thể chịu nổi việc thái giám nhục.

 

chịu nổi thì chứ? 

Bạch Ức Vân bước ngõ cụt. Đừng là dịch đình, cả hậu cung giờ đây cũng gọn trong tay Nhan Tịch Lam, nàng thực sự còn đường nào để trốn.

Giữa cơn hoảng loạn, nỗi sợ hãi trong lòng Bạch Ức Vân hóa thành cơn hận ngút trời — hận tỷ tỷ Bạch Ức Tiêu của .

 

Trước mắt, Bạch Ức Tiêu vẫn đang rên rỉ đất, cầu cứu nàng trong tuyệt vọng. 

lòng Bạch Ức Vân nguội lạnh. Nàng bò tới bên cạnh, giáng thẳng một bạt tai mặt tỷ tỷ. 

Bạch Ức Tiêu chẳng còn sức kháng cự, chỉ rơi nước mắt , ánh mắt tuyệt vọng càng thêm thê lương.

 

"Tất cả là do tỷ! Do tỷ mà Bạch gia mới nông nỗi !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-34.html.]

 

Nói , nàng vung tay tát thêm mấy cái. 

Bạch Ức Tiêu định mở miệng kêu cứu, nhưng nàng bịt chặt miệng .

 

"Tỷ tranh sủng thì cứ tranh , cớ gì chơi trò yểm bùa nguyền rủa?! Còn kéo cả mẫu cuộc! 

Tỷ đó là trọng tội thể chu di cửu tộc ?! 

Trong bụng tỷ long thai thì gì cũng ?! 

Tỷ từng nghĩ tới ?! Nghĩ tới cả nhà ?!"

 

Nước mắt Bạch Ức Tiêu tuôn trào, cố sức giãy giụa, điên cuồng lắc đầu, như thể đang tuyệt vọng thanh minh. 

Nàng khao khát hiểu rằng, vô tội, oan.

lẽ, giờ đây chẳng còn ai quan tâm, nàng oan .

 

"Tỷ từ nhỏ bướng bỉnh, ỷ mẫu yêu thương, gì cũng chẳng nghĩ đến hậu quả. 

Nếu tỷ đẩy Thần phi nương nương ngã, khiến sảy thai, thì nương nương căm hận Bạch gia đến thế? Đâu đến nỗi trút giận lên

Tất cả là của tỷ! Lỗi của tỷ!"

 

Hai mắt Bạch Ức Vân đỏ rực, động tác càng lúc càng mạnh. 

Không vô tình cố ý, tay nàng trượt xuống, bóp chặt lấy cổ Bạch Ức Tiêu. 

Bạch Ức Tiêu nghẹt thở, vùng vẫy dữ dội.

 

càng vùng vẫy, ngọn lửa thù hận trong lòng Bạch Ức Vân càng rực cháy. 

Nàng buông tay, chỉ tỷ tỷ đau thêm một chút nữa.

 

"Tỷ đúng là một vị tỷ tỷ nhỉ? 

Trước Thục phi thì cấm tụi phô trương, sợ tụi cướp hào quang của tỷ. 

Còn tỷ? Việc ác nào cũng dám . Một khi thất thế, kéo cả nhà chôn cùng!"

 

Mỗi chữ như từng nhát d.a.o đ.â.m tim. 

Đôi mắt Bạch Ức Tiêu dần mờ nhòe, nhưng vẫn căm lặng , khẩn cầu nàng buông tay, cho nàng một con đường sống.

 

Bạch Ức Vân hận thù mờ lý trí. 

Càng thấy ánh mắt tỷ tỷ bất lực, nàng càng hận sâu hơn. 

Nàng hiểu nổi, sức mạnh đến thế, cứ thế đè tỷ tỷ đến khi tỷ còn cựa quậy, ánh mắt dần vô định, còn sinh khí.

Đôi tay Bạch Ức Vân buông thõng, cả ngã vật sàn, như thể hồn phách bay mất.

 

Sáng hôm , cung nữ trực ban của điện Phi Hương đẩy cửa bước , chỉ thấy trong phòng ngổn ngang hỗn loạn.

Bạch Ức Tiêu lặng nền đất, cổ đầy vết bầm tím, hai mắt trợn trừng, còn sinh khí. 

Bụng nàng vẫn nhô cao, nhưng thể cứng lạnh như đá.

 

Phía t.h.i t.h.ể của Bạch Ức Tiêu, lay động một dáng hình đỏ rực, chẳng ai cung nữ mặc hồng y là ai, càng chẳng ai nàng đến điện Phi Hương gì.

Tội nữ của dịch đình quá nhiều, con gái nhà họ Bạch cũng nhiều lắm, thừa thiếu một , chẳng ai phát hiện.

 

Khi tin Bạch Ức Tiêu qua đời truyền đến điện Tuyên Chính, Tạ Quân chỉ cau mày, dặn Tôn công công sớm đem t.h.i t.h.ể nhập liệm, đừng để xảy thêm rắc rối.

Chiều hôm đó, một chiếc quan tài mỏng, cùng một tấm chiếu cỏ, lặng lẽ rời khỏi cung Vị Ương.

Ngoài thành Trường An, thêm hai oan hồn cô quạnh, lấy đồng hoang cỏ dại bạn.

 

 

Loading...