Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-05-08 08:02:21
Lượt xem: 213

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối năm Nguyên Khang thứ tám, Dương Tiệp dư ở điện Lan Lâm cuối cùng cũng mang thai. 

Tạ Quân mừng rỡ, lập tức nâng phong nàng làm Dương Chiêu nghi.

 

Bấy lâu nay, Dương Chiêu nghi luôn bị Nhan Tịch Lam đè ép, nay rốt cuộc cũng có ngày ngẩng đầu, liền dần dà trở nên kiêu căng ngạo mạn. 

Nàng ngày ngày bám riết lấy Tạ Quân, lại thường bất kính với Nhan Tịch Lam. 

Có mấy lần chạm mặt ở chốn cung đình, nàng còn viện cớ thân thể yếu đuối, yêu cầu Nhan Tịch Lam miễn cho nàng hành lễ thỉnh an.

 

Chỉ là, Dương Chiêu nghi nằm mơ cũng không ngờ, việc mình có thể hoài thai long chủng, kỳ thực là do Nhan Tịch Lam và Trương Mậu Nhiễm âm thầm liên thủ sắp đặt.

 

Trương Mậu Nhiễm cẩn thận nghiên cứu mạch án của nàng, chọn ra vài ngày dễ thụ thai nhất. 

Nhan Tịch Lam liền nhân những ngày ấy, khéo léo đẩy Tạ Quân tới điện Lan Lâm, nhờ thế mà Dương Chiêu nghi mới thuận lợi mang thai.

 

Bạch Ức Tiêu đã về với cát bụi, nhà họ Bạch cũng trở thành dĩ vãng. 

Nhưng Nhan Tịch Lam vẫn chưa định dừng bước trên con đường báo thù.

 

Nàng đã chuẩn bị ra tay với Tạ Quân, mà đứa trẻ trong bụng Dương Chiêu nghi, chính là quân cờ đầu tiên.

 

Mười tháng thai nghén trong an nhàn, Dương Chiêu nghi quả không phụ kỳ vọng, đến năm Nguyên Khang thứ chín, hạ sinh một hoàng tử. 

Tạ Quân nghe tin, vô cùng hoan hỉ, lập tức nâng nàng lên làm Hiền phi. 

Khi tiểu hoàng tử đầy tháng, Tạ Quân còn vội vàng ban tên: Tạ Dung.

 

Điện Lan Lâm rực rỡ phồn hoa, lửa đỏ dầu sôi một bước thành sủng phi đắc thế. 

Thế nhưng Nhan Tịch Lam vẫn vững như bàn thạch, bình tĩnh vô cùng.

 

Chẳng bao lâu sau, nàng lại giả bệnh, nằm liệt trên giường, bảy tám ngày không dậy nổi, rồi mượn cớ thân thể suy nhược, cầu xin Tạ Quân thương tình, tạm giao Phượng ấn cho Hiền phi thay nàng xử lý hậu cung.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tạ Quân vốn thương nàng, để nàng an tâm dưỡng bệnh, tất nhiên thuận theo, đem Phượng ấn giao cho Hiền phi xử lý chính vụ lục cung.

 

Hiền phi vừa nắm được Phượng ấn, liền càng thêm cao ngạo, không còn xem điện Hợp Hoan ra gì.

 

Nhan Tịch Lam lạnh lùng quan sát, biết rõ Hiền phi đã trúng kế.

Nàng chọn thời điểm này để giao Phượng ấn, chính là muốn để Hiền phi vì quyền lực giàu sang mà mê muội, bao năm ẩn nhẫn, nay được đắc thế sẽ lộ rõ dã tâm, tất sẽ không biết thu liễm.

Với sự hiểu rõ của nàng về Hiền phi, chẳng bao lâu nữa, Dương thị ắt sẽ bị dục vọng của chính nàng ta nuốt chửng.

 

28.

Đầu năm Nguyên Khang thứ mười, Nhan Tịch Lam tính toán kỹ càng thời điểm, để cơn "bệnh" của mình vừa khéo khỏi sau kỳ lễ tết.

 

Việc đầu tiên nàng làm sau khi khỏi bệnh, chính là mang theo mấy món điểm tâm mà Tạ Quân ưa thích, đích thân đến điện Tuyên Chính thăm hắn vào buổi tối.

 

Mùa đông năm ấy lạnh lẽo bất thường, mấy châu phía Bắc lại gặp tuyết lở, Tạ Quân dồn hết tâm lực vào chính vụ, đã nhiều ngày chẳng buồn ăn uống nghỉ ngơi.

 

Lúc Nhan Tịch Lam tới nơi, Tạ Quân đã làm việc suốt cả đêm, đến mức tay cầm bút cũng bắt đầu run rẩy. 

Thấy nàng đến, Tôn công công như trút được gánh nặng, vội vàng mời nàng vào điện.

 

"Bệ hạ, người nên nghỉ một lát thôi, thiếp có mang đến vài món điểm tâm người thích nhất, nghỉ ngơi chút, uống cùng thiếp một chén trà được không?"

 

Tạ Quân ngẩng đầu, lúc này mới thấy nàng đang đứng trước mặt. 

Nàng mặc một chiếc váy dài màu tím, tay xách một chiếc hộp đựng đồ ăn tinh xảo, nụ cười duyên dáng như ánh lửa rọi trên long án cũng dịu dàng hơn vài phần.

 

Lòng Tạ Quân mềm xuống, đưa tay vẫy nàng lại. 

Nhan Tịch Lam ngoan ngoãn tiến lên, nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn.

 

Nàng đã ở trong cung nhiều năm, thế mà vòng eo vẫn mảnh mai, thân thể nhẹ nhàng như thiếu nữ. 

Chỉ một cái cúi đầu, một nụ cười khẽ, cũng đủ khiến lòng Tạ Quân trào dâng vô vàn nhu tình.

 

Có lẽ là vì dáng hình này, từ khi còn niên thiếu đã từng nhiều lần bước vào giấc mộng của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-36.html.]

 

Nhan Sơ Tịch của thuở trước, Nhan Tịch Lam của hiện tại, Tạ Quân cũng không còn muốn phân biệt rõ ràng nữa. 

 

Là ai cũng được, hắn chỉ không thể quên gương mặt ấy, sự dịu dàng ấy, sự an ủi ấy từng mang lại cho mình.

 

"Bệ hạ, trà đến rồi. 

 Tôn công công nói hôm nay người chưa kịp dùng cơm tối, dù sao cũng nên ăn vài miếng điểm tâm."

 

Tạ Quân mặc nàng đút bánh, vừa ăn vừa than:

 

"Trước đây thức liền ba đêm cũng chưa từng mệt đến thế, trẫm chắc là đã già rồi."

 

Nhan Tịch Lam nghe vậy, tiện tay cầm lấy tấu chương nhìn sơ qua, rồi cười nói:

 

"Bệ hạ vừa rồi tay còn run, chi bằng gọi người hầu tới hầu bút mực, bệ hạ truyền miệng là được."

 

Tạ Quân nghe xong thì bật cười bất đắc dĩ, gối đầu lên vai nàng, ghé tai nói nhỏ:

 

"Gọi là hầu bút, nhưng ai biết có phải là tai mắt của thần tử bên ngoài không? 

 Nếu để bọn họ dò thấu tâm tư trẫm, càng thêm phiền. 

 Thôi thì cứ để trẫm khổ một mình vậy."

 

Nhan Tịch Lam ôm lấy hắn, giọng trách móc đầy yêu thương:

 

"Nhưng nếu bệ hạ tự làm đến đổ bệnh thì biết làm sao đây? 

 Bao nhiêu triều thần, chẳng lẽ không ai gánh vác được giúp bệ hạ một phần?"

 

Tạ Quân thấy nàng lo lắng thành ra đáng yêu, lòng càng thêm động, bất chợt cúi đầu nói:

 

"Hay là để Tịch Lam giúp trẫm? 

 Trẫm tin nàng, không có gì là không ổn."

 

Nhan Tịch Lam sớm đoán được hắn sẽ nói vậy, nhưng ngoài mặt vẫn vờ hoảng hốt, liên tục thoái thác, nói hậu cung không được can dự chính sự. 

 

Tạ Quân hiếm khi thấy nàng như thế, trong lòng lại càng muốn trêu chọc, lập tức kéo nàng ngồi xuống trước long án, còn mình thì tựa lên nhuyễn tháp, nhấm nháp điểm tâm, miệng vẫn không quên nói, bảo nàng ghi chép.

 

Nhan Tịch Lam ngồi bên long án, tỏ vẻ do dự, khuôn mặt đầy miễn cưỡng, nhưng tay phải lại cầm bút rất thành thạo.

Nhiều năm qua, nàng âm thầm luyện chữ, dày công khổ luyện thể chữ tiểu khải, viết ra từng hàng chữ đẹp đẽ, tinh xảo như những đóa hoa được cài lên giấy, chính là để chuẩn bị cho đêm nay.

 

Tạ Quân vừa truyền miệng xong, nàng đã viết được hai ba trang tóm lược. 

Nàng làm bộ thẹn thùng đưa bản thảo cho hắn xem.

 

Tạ Quân vừa liếc thấy nét chữ, lập tức bị chấn động, không ngớt lời khen ngợi, lật đi lật lại xem mãi không thôi. 

Nhan Tịch Lam liên tục khiêm tốn, miệng nói không nên viết mấy thứ này, còn định đem đi đốt. 

Tạ Quân vội giữ lại, trêu đùa với nàng một hồi.

 

Hai người nô đùa một trận, Tạ Quân giả vờ nghiêm mặt, nói nàng làm lỡ thời gian của mình, bắt nàng bồi tội. 

Nhan Tịch Lam nửa đùa nửa thật, cuối cùng lại ngồi trở lại trước án, tiếp tục giúp hắn xử lý tấu chương.

 

Từ đó, nàng thường xuyên ở lại điện Tuyên Chính mỗi đêm, thay Tạ Quân ghi chép công văn. 

Lâu dần, Tạ Quân mỗi khi quyết đoán cũng sẽ hỏi đến ý kiến của nàng. 

 

Tuy đã mất quyền giám quản Lục cung, nhưng Nhan Tịch Lam dần dần đã chạm vào quốc chính, quan hệ giữa nàng và Tạ Quân cũng thêm phần mật thiết, tâm đầu ý hợp.

 

Không bao lâu sau, tin đồn "Thần phi can dự triều chính" truyền đến tiền triều. 

 

 

Loading...