TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-05-06 02:06:24
Lượt xem: 324
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn lặng lẽ nhìn Khang Lạc công chúa đang say ngủ, khuôn mặt đỏ hây hây, tay vẫn nắm chặt vạt áo.
Hồi lâu sau mới chuyển ánh mắt sang Tịch Lam, lướt qua vết bầm tím lộ ra từ ống tay áo. Dù đã nhạt đi nhiều, nhưng vẫn chưa tan hẳn.
Tịch Lam vội kéo tay áo, che đi vết thương, rồi nhẹ nhàng gỡ tay áo khỏi tay bé con, đắp chăn ngay ngắn rồi rón rén bước xuống giường, im lặng quỳ xuống trước mặt Tạ Quân.
Tạ Quân không nói một lời, chỉ đưa tay nâng cằm nàng, ép nàng phải nhìn thẳng vào hắn.
Gương mặt ấy… rõ ràng giống hệt Nhan Sơ Tịch, vậy mà càng nhìn, hắn lại càng thấy xa lạ, chẳng thể khơi dậy chút thương xót nào.
Cuối cùng, hắn buông tay, trầm giọng nói:
"Ra ngoài với trẫm.".
Nói rồi, hắn quay người đi thẳng. Nhan Tịch Lam không kịp xỏ giày, đành chân trần đuổi theo ra khỏi điện, ra đến tận hành lang mới dừng lại.
Tạ Quân không ngoảnh lại nhìn, chỉ ngồi xuống cạnh lò sưởi, xoa tay sưởi ấm, thấp giọng hỏi han tình hình của công chúa, có lẽ lo cho con gái, sợ chưa quen khi chuyển về đây.
Tịch Lam nhẫn nại đáp từng câu, đến cả bữa tối ăn bao nhiêu, thuốc uống thế nào cũng không bỏ sót.
Tạ Quân cũng chăm chú lắng nghe, hai người đối đáp rất lâu. Đến khi bóng đêm dần khuya, hắn mới ngừng hỏi, ngẩng đầu nói:
""Đi chuẩn bị giường ở điện bên cho trẫm, đêm nay trẫm ngủ lại điện Hợp Hoan.
Ngượi chỉ cần chăm lo cho Khang Lạc, không cần lo chuyện khác."
Nghe vậy, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức sai Tố Ngọc đi chuẩn bị.
Tạ Quân cúi xuống, ánh mắt vô tình nhìn thấy đôi chân trắng bệch vì giá lạnh của nàng, hơi khựng lại, rồi khẽ ho một tiếng, thản nhiên nói::
"Thôi, ngươi quay về đi, để cung nữ chuẩn bị là được."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh nến mờ nhạt phủ lên dung mạo ấy, giống hệt bóng dáng người xưa.
Nhan Tịch Lam như còn muốn nói gì đó, nhưng Tạ Quân đã lạnh giọng:
"Trẫm bảo ngươi quay về, chăm sóc công chúa cho tốt."
Trong lòng Nhan Tịch lam khẽ bật cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn vâng lời, hành lễ rồi lui xuống.
Dáng người mảnh mai bọc trong áo ngủ xanh nhạt, tóc đen như thác, tựa như một tàn ảnh của Nhan Sơ Tịch còn sót lại chốn nhân gian.
Tạ Quân chỉ liếc một cái, rồi lập tức quay mặt đi.
Hắn hơn ai hết mong nàng biến mất khỏi mắt mình, biến mất khỏi thế gian, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện lại ở trước mặt hắn.
Bởi mỗi lần nhìn thấy Nhan Tịch Lam… lại như có ai đó, từng nhát, từng nhát… m.ó.c t.i.m hắn ra.
Nàng là cái bóng, là minh chứng lặp đi lặp lại rằng: Nhan Sơ Tịch thực sự không còn nữa.
Thế nhưng… hắn lại khao khát nàng vẫn còn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-7.html.]
6.
Từ khi Chi Ninh chuyển vào ở tại điện Hợp Hoan, Nhan Tịch Lam cảm thấy thời gian như trôi nhanh hơn hẳn.
Nàng suốt ngày từ sáng đến tối ở bên Chi Ninh, cho bé ăn, dỗ bé ngủ, chỉ cần có Chi Ninh bên cạnh, lòng nàng liền thấy yên ổn.
Chi Ninh dường như chẳng chút vương vấn gì với điện Tiêu Phòng, sống ở điện Hợp Hoan thì càng thêm vui vẻ, gọi "mẫu phi" cũng ngày càng tự nhiên hơn.
Nghe giọng nói non nớt mà vui tươi của Chi Ninh, trong lòng Nhan Tịch Lam lại dâng lên một nỗi xót xa âm ỉ.
Suy cho cùng, là nàng đã lừa dối Chi Ninh.
Ban đầu, chỉ là để dụ con bé uống thuốc hạ sốt, nàng không nghĩ quá nhiều.
Nhưng bây giờ, lòng nàng lại dấy lên lo âu, sợ rằng Chi Ninh sẽ thực sự quên mất tỷ tỷ của mình, để mặc nàng thay thế hoàn toàn.
Chỉ là, Tạ Quân đã hạ lệnh, trong toàn cung không ai được nhắc đến tiên hoàng hậu trước mặt Công chúa Khang Lạc.
Trận bệnh nặng ấy của Chi Ninh đã khiến Tạ Quân kinh hãi, hắn không giữ được Nhan Sơ Tịch, nhưng đứa con gái của hai người, hắn nhất định phải bảo vệ bằng mọi giá.
Tạ Quân thường lui tới điện Hợp Hoan thăm con gái, cũng có khi ngủ lại, nhưng luôn nghỉ tại điện phụ, chưa từng bước chân vào phòng của Nhan Tịch Lam.
Người trong điện Hợp Hoan đều đã được hắn dặn dò, chuyện vụn vặt thế này sẽ chẳng truyền ra ngoài.
Trong mắt các phi tần hậu cung, Nhan Tịch Lam – vị Thần phi nương nương này – đã trở thành tân sủng được bệ hạ yêu quý nhất.
Từ cung nữ một bước lên làm Thần phi, được ban cho ở Hợp Hoan điện, lại còn chăm sóc Công chúa Khang Lạc – người được hoàng thượng cưng chiều nhất – đến giờ vẫn không thất sủng, cảnh tượng này e là chọc giận không ít phi tần trong cung.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Năm đó, Nhan Tịch Lam vào cung làm cung nữ chưa lâu, nhưng cũng có không ít người biết rõ thân thế nàng.
Một sớm thành phi, tránh sao khỏi bị người đời đem ra đàm tiếu, ngày này sang ngày khác bị xào xáo trên đầu lưỡi kẻ khác, như thể sợ mùi giấm trong cung chưa đủ nồng.
Thi thoảng, cũng có đôi ba lời bẩn thỉu lọt đến tai Nhan Tịch Lam, nhưng nàng chưa từng để tâm, chẳng qua cũng chỉ là mấy câu thị phi nhảm nhí, mắng nàng không biết liêm sỉ, nhân lúc tỷ tỷ qua đời, thừa dịp tang kỳ trèo lên long sàng; lại có người vừa ghen tị vừa xuýt xoa, rằng nàng mang một gương mặt giống hệt tiên hoàng hậu, chẳng tốn chút sức cũng khiến hoàng thượng phải động lòng.
Nhan Tịch Lam nghe thì nghe, nhưng chẳng buồn giải thích hay để ý, nàng hiểu, trong hậu cung này ai cũng có cái miệng sắc như dao, những chiếc miệng ấy không cắn nát nàng thì sẽ không dừng lại.
Huống hồ, đây mới chỉ là khởi đầu, những chuyện cũ kinh tâm động phách của nàng vẫn chưa bị phơi bày ra ánh sáng, chỉ là sớm muộn mà thôi, nàng chỉ việc nhẫn nại chờ đợi.
Có Thục phi ở đó, nàng sẽ không dễ dàng tha cho Nhan Tịch Lam.
Miệng đời đáng sợ, nhưng Nhan Tịch Lam buộc phải vượt qua cửa ải này.
Nếu ngay chỗ này nàng đã thất bại, còn nói gì đến báo thù? Khi ấy, chi bằng sớm cho mình một cái kết, xuống dưới kia làm bạn với tỷ tỷ.
Mùa xuân sắp trôi qua một nửa, mà bên Thục phi vẫn chưa có động tĩnh gì, Nhan Tịch Lam cũng không vội, thừa dịp còn yên ổn, nàng sai Tố Ngọc chuẩn bị sẵn nhiều thứ trong điện Hợp Hoan, phòng khi bất trắc.
Nàng đã tính kỹ, ngày nàng thất thế sẽ chẳng còn xa nữa.