Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-05-06 02:25:11
Lượt xem: 253

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối tháng tư, có người đến Hợp Hoan điện trao thiệp mời. 

 

Cung nữ đưa thiệp nói rằng, mấy hôm trước là sinh nhật của Dương Tiệp dư, bệ hạ đặc biệt ban cho một cây hải đường Tây phủ, giờ hoa nở rộ rực rỡ, Dương Tiệp dư không dám độc chiếm vẻ đẹp của loài hoa ấy, nên mời các phi tần hậu cung cùng đến ngắm hoa uống rượu, vui vẻ cả ngày.

 

Từ sau khi được phong Thần phi, những thiệp mời không đầu không đuôi kiểu này Nhan Tịch Lam đã gặp không ít, nàng vẫn luôn không để tâm. 

Nhưng lần này, nàng lại hỏi thêm cung nữ một câu:

 

"Chắc Dương Tiệp dư cũng đã gửi thiệp đến điện Phi Hương rồi chứ?"

 

Cung nữ bị hỏi thì ngẩn ra một chút, rồi vội vàng đáp:

 

"Hồi bẩm Thần phi nương nương, đúng là Dương Tiệp dư cũng có mời Thục phi nương nương, chỉ là Thục phi hiện đang phụ trách lục cung, công vụ bận rộn, e là không có thời gian."

 

Nghe vậy, Nhan Tịch Lam khẽ cười, dịu giọng bảo:

 

"Thục phi đã không rảnh, bản cung đương nhiên phải thay mặt đến góp vui. Nghĩ đến cây hải đường mà bệ hạ ban tặng, hẳn là quốc sắc thiên hương."

 

Cung nữ kia có vẻ không ngờ Nhan Tịch Lam sẽ đồng ý tham dự, nghe được câu trả lời của nàng thì sửng sốt, rồi lắp bắp đáp ứng, vội vàng rời đi.

 

Chờ cung nữ rời khỏi, Tố Ngọc liền nhíu mày, không hiểu hỏi:

 

"Nương nương, Dương Tiệp dư và Thục phi vốn thân thiết, người trước giờ đâu có qua lại gì với nàng ta. 

Nhìn dáng vẻ cung nữ ấy, tám phần chẳng phải thật lòng mời người, chỉ là không tiện bỏ qua người thôi. 

Bằng không, nào có chuyện chỉ gửi thiệp trước một ngày? 

Nếu người muốn ngắm hải đường, trong cung chỗ nào chẳng có, cần chi phải chen chúc với mấy người ấy?"

 

Nhan Tịch Lam nghe vậy thì chỉ cười khẽ, thản nhiên đáp:

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

"Chính vì Dương Tiệp dư thân thiết với Thục phi, nên ta mới muốn đi một chuyến. 

Ta trốn trong điện Hợp Hoan đủ lâu rồi, cũng phải đúng lúc để lộ chút sơ hở, mới có thể dẫn rắn ra khỏi hang. 

Huống hồ, ngày này được chọn cũng thật đúng lúc…"

 

Tố Ngọc nghe xong vẫn ngơ ngác, đếm ngón tay một hồi vẫn không hiểu rốt cuộc ngày gì mà gọi là "đúng lúc".

 

Hôm sau, Nhan Tịch Lam không dậy sớm chải chuốt, chỉ mặc một bộ xiêm y thường ngày, chơi với Chi Ninh một lúc, đến khi sắp đến giờ mới qua loa cài vài cây trâm, rồi cứ thế mặt mộc mà lên đường.

Đi dự tiệc Hồng Môn, nếu ăn mặc quá chỉn chu, cuối cùng lại hóa thành vướng víu.

 

Khi đến điện Lan Lâm – nơi Dương Tiệp dư ở – vừa bước xuống bộ liễn, đã nghe trong điện vang lên những tràng cười rôm rả. 

Nhan Tịch Lam vịn tay Tố Ngọc, bước chậm rãi vào trong. 

 

Điện ngủ của Dương Tiệp dư vốn chẳng nhỏ, nhưng hôm nay phi tần hậu cung tụ họp đông đủ, chen chúc đến nỗi suýt nữa chẳng còn chỗ để đặt chậu hải đường Tây phủ.

 

Các phi tần đang vui chuyện, nghe báo Thần phi giá lâm, đành bỏ ly đặt đũa, vội vàng đứng dậy hành lễ. 

Nhan Tịch Lam nhìn cảnh ấy, trong lòng không khỏi bật cười thầm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-8.html.]

Cả điện đầy phi tần, duy chỉ có một người vẫn ung dung ngồi tại chỗ — chính là vị Thục phi nương nương "e là không rảnh" ấy. 

 

Hôm nay nàng ta ăn vận lộng lẫy, khoác y phục đỏ thẫm, đầu cài đầy trâm vàng ngọc biếc, vốn là tiệc do Dương Tiệp dư làm chủ, mà lại hóa thành khách át chủ, độc chiếm vị trí bên cạnh chậu hải đường.

 

Nhan Tịch Lam liếc nhìn Bạch Ức Tiêu, cười thầm trong bụng — con rắn ngốc này rốt cuộc cũng ngoan ngoãn chui ra khỏi hang.

 

Có lẽ đã uống mấy chén, mặt Bạch Ức Tiêu đỏ hây hây. 

 

Nhan Tịch Lam đi ngang qua nàng ta rồi ngồi xuống, không hề hành lễ, chỉ nhàn nhạt gật đầu. 

 

Thị nữ bên cạnh Bạch Ức Tiêu có vẻ không vui, nhưng nàng ta chẳng để tâm, lại còn cười tươi sai người rót rượu cho Nhan Tịch Lam, nhìn qua có vẻ rất nhiệt tình.

 

Lại thêm vài chén rượu vào bụng, sắc xuân trên mặt Bạch Ức Tiêu càng đậm, ánh mắt mơ màng, bước chân loạng choạng đến gần, kéo tay Nhan Tịch Lam, giọng líu ríu mà cao vút:

 

"Thần phi muội muội , cuối cùng muội cũng chịu ra ngoài rồi. 

Từ ngày được phong phi đến giờ, ngày nào cũng trốn trong điện Hợp Hoan, khiến các tỷ tỷ như bọn ta lo lắng không yên.

 Người không biết còn tưởng chúng ta đã đắc tội gì với muội đấy."

 

Nhan Tịch Lam chỉ khẽ cười lấy lệ, lặng lẽ rút tay về. 

Bạch Ức Tiêu lại sán tới, nhìn nàng, nửa cười nửa không:

 

"Nãy các tỷ muội còn đang nói về muội đấy, ai cũng bảo Thần phi muội muội xuất thân danh môn, là tiểu thư dòng chính của phủ Yến Quốc công, lại là muội muội ruột của tiên hoàng hậu, được phong Thần phi thật chẳng có gì sai. 

Lúc mới nhập cung chỉ làm cung nữ bên cạnh tiên hoàng hậu, thật đúng là ấm ức cho muội rồi. 

Nghĩ lại, chẳng phải do Bạch gia chúng ta mà muội phải chịu thiệt sao?"

 

7.

Sau một tràng dài lời lẽ từ Bạch Ức Tiêu, bầu không khí náo nhiệt trong tẩm điện đã sớm tản đi không dấu vết. 

Các phi tần đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, vẻ mặt lộ rõ vẻ lúng túng. 

 

Chỉ có Dương Tiệp Dư là vẫn ung dung mỉm cười, phụ họa bằng giọng điệu nhẹ nhàng:

"Thật là chuyện hiếm thấy, ai cũng biết Thần phi nương nương là muội muội ruột của Tiên hoàng hậu, nhưng không ngờ, Thục phi nương nương và Thần phi nương nương lại có giao tình từ trước."

 

Bạch Ức Tiêu nghe vậy chỉ lấp lửng đáp một câu:

"Ôi, toàn là chuyện cũ giữa hai nhà thôi, nhắc lại cũng chẳng ích gì."

 

Nói xong, nàng lại tiếp tục cụng chén mời rượu, nhưng những lời vừa rồi đã gợi lên lòng hiếu kỳ của chúng phi, khiến ai nấy đều vây lấy Thục phi hỏi cho rõ.

 

Thục phi ngửa cổ uống cạn một chén rượu, rồi cúi đầu thở dài, trong tiếng thở dài còn mang theo một tia oán trách, nàng cất lời chậm rãi:

"Khi tam ca nhà ta còn sống, từng có hôn ước với Nhan muội muội, đáng tiếc huynh ấy đoản mệnh, trời không cho thành đôi, để lại một đoạn tình dang dở khiến người ta tiếc nuối khôn nguôi.."

 

Một câu nói rơi xuống, tựa hồ khơi lên sóng lớn trong điện. 

Tiếng xì xào nổi lên tứ phía. 

 

 

 

 

Loading...