Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 194: Anh, dạy đi! Mau dạy em!
Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:14:06
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tính cách của Chu Tiểu Xuyên dần đổi so với nguyên tác.
Chú sói con u ám, lạnh lùng một mặt ấm áp, trẻ con.
Chỉ cần Chu Tiểu Hoa gặp chuyện…
Chu Tiểu Xuyên đưa quân đội rèn luyện, nhất định thể bồi dưỡng nên một trái tim kiên cường, chính trực.
Dù thật sự gặp chuyện, bé cũng sẽ chọn cách giải quyết cực đoan nhất.
Đây tuyệt đối là con đường phù hợp nhất với Chu Tiểu Xuyên, cũng là con đường an tâm nhất.
Trong lòng Giang Nhu khỏi bắt đầu lên kế hoạch cho 10 năm, 20 năm .
Thuộc về những ngày tháng dài lâu hơn của họ.
Hai vợ chồng ngầm hiểu ý mà cần .
Chu Tiểu Hoa thấy Chu Tiểu Xuyên b.ắ.n trúng đó, lập tức “bỏ rơi” Chu Trọng Sơn, chuyển sang kéo tay Chu Tiểu Xuyên.
【 Anh ơi, dạy ! Mau dạy em! 】
Cô bé ham chơi, tính cách mềm mại nhưng ẩn chứa sự chịu thua, cũng b.ắ.n trúng cái chấm đỏ nhỏ .
Càng Chu Trọng Sơn và Giang Nhu khen ngợi.
Tiểu Hoa hoa, cũng giỏi!
Chu Tiểu Xuyên nay đều cưng chiều Chu Tiểu Hoa, lập tức bắt đầu cầm tay, kiên nhẫn dạy Chu Tiểu Hoa b.ắ.n ná.
Không cần Giang Nhu và Chu Trọng Sơn lo lắng.
Hai đứa trẻ tự thể chơi vui.
Họ chỉ cần ở bên cạnh lặng lẽ bầu bạn, tận hưởng buổi chiều ấm áp .
…
Triệu Quốc Thắng bước sân nhà họ Chu, thấy chính là cảnh tượng như .
Vì mới nhịn ghen tị.
chào đón Triệu Quốc Thắng, chỉ cảnh tượng .
Mà còn —
Vút!
Một viên đá nhỏ, từ chiếc ná trong tay Chu Tiểu Hoa bay , bay một quãng đường dài, cuối cùng dừng áo của Triệu Quốc Thắng.
Bốp.
Viên đá nhỏ rơi xuống đất.
Triệu Quốc Thắng lập tức sững sờ tại chỗ.
Anh ngẩng đầu gia đình bốn hòa thuận vui vẻ, cúi đầu viên đá nhỏ đất.
Bùng nổ một tiếng gầm nhẹ.
“Lão Chu, nhà còn cả ám khí ? Không chào đón đến ?”
Lời , Chu Trọng Sơn và Giang Nhu đều nhịn , bật .
Chỉ Chu Tiểu Hoa bĩu môi, chút vui.
Bởi vì phát b.ắ.n của cô bé là phát nhất, nhất định thể trúng hồng tâm.
Triệu Quốc Thắng đột nhiên đẩy cửa, lệch bia ngắm.
Viên đá nhỏ trúng , trúng bia ngắm.
Cô bé vui.
Chu Tiểu Hoa bĩu môi, xoay nhỏ, nhào lòng Giang Nhu, dụi dụi cơ thể thơm tho, mềm mại, tìm kiếm sự an ủi.
Chu Trọng Sơn một trận xong, dậy, về phía Triệu Quốc Thắng.
“Triệu đoàn trưởng, chúng ngoài chuyện.”
Cứ như , Giang Nhu ôm Chu Tiểu Hoa dỗ dành cô bé đang dỗi.
Hai đàn ông ngoài sân chuyện.
Chu Trọng Sơn nghiêm túc : “Quân doanh chuyện gì ?”
“Không gì. Cậu thể mong điều gì hơn , thể xảy chuyện gì chứ? Hơn nữa xảy chuyện gì cũng chúng ở đây, là bệnh nhân đừng lo chuyện .”
Triệu Quốc Thắng tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-194-anh-day-di-mau-day-em.html.]
“Là Lương đoàn trưởng bảo qua xem . Xem bệnh nhân hồi phục thế nào, cần cho nghỉ thêm mấy ngày . thấy … chậc chậc.”
Triệu Quốc Thắng mặt quỷ chậc chậc vài tiếng, thứ đều cần .
Chu Trọng Sơn trầm giọng: “Không cần nghỉ nữa, hồi phục , ngày mai thể về báo cáo.”
Tình hình hồi phục vết thương của , vượt quá dự kiến của .
Những điều mà bác sĩ Bùi nhắc nhở như vết thương nhiễm trùng, chấn động não, sưng tấy đau đớn… tất cả đều .
Bác sĩ Bùi đối với điều tấm tắc khen ngợi, cảm thán thể chất của Chu Trọng Sơn giống thường, ngay cả vết thương hồi phục cũng nhanh hơn khác.
Chu Trọng Sơn cũng cảm thấy, thương lành nhanh.
Có lẽ là… do tâm trạng thoải mái.
Ánh mắt Chu Trọng Sơn, như như trong sân.
Triệu Quốc Thắng ở bên cạnh gật đầu, nhắc nhở một câu.
“Vậy , những chuyện khác nhiều. Cậu bây giờ cũng là vợ con , gặp chuyện đừng cố chấp.”
Bên hai đang chuyện, phòng bên cạnh truyền một tiếng la lớn.
“Triệu Quốc Thắng! Anh cái đồ lương tâm! thấy tiếng , về mà nhà, phản .”
“La cái gì mà la, đang chuyện với lão Chu mà. Chỉ bà là lải nhải, nhiều nhất.”
Triệu Quốc Thắng cũng hét một tiếng.
Anh dường như đang cãi , nhưng khi vẫy tay với Chu Trọng Sơn, liền tung tăng sân nhà .
Chỉ là miệng vẫn còn cằn nhằn.
“La lớn tiếng như gì? Không cho giữ chút thể diện mặt lão Chu . Nói , là bổ củi, là để giúp bà nhóm lửa? Trước đây ở nhà, một bà cái gì cũng . Bây giờ cuộc sống hơn, trở nên đỏng đảnh .”
“ đỏng đảnh thì ? Vậy ?”
“Làm , chắc chắn … mà , bà lấy lão Chu nhà bên cạnh mắng .”
“Coi như điều. Anh mau …”
Mỗi cặp vợ chồng cách sống riêng.
Vợ chồng Triệu Quốc Thắng và Triệu Quế Phân, chính là mỗi ngày cãi ồn ào như , tình cảm mãi mãi tan vỡ.
…
Khi Chu Trọng Sơn trở về, Giang Nhu trong lòng là chuyện gì.
Vì , khi Chu Trọng Sơn nhắc đến việc trở quân doanh báo cáo, Giang Nhu cũng phản đối.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Chỉ là ban đêm khi ngủ, Giang Nhu vén băng gạc tai Chu Trọng Sơn lên xem.
Tác dụng thần kỳ của nước suối linh tuyền, Giang Nhu sợ Chu Trọng Sơn phát hiện điều bất thường, dám dùng quá nhiều.
Mỗi ngày khi bôi t.h.u.ố.c cho Chu Trọng Sơn, cô chỉ dùng một chút nước suối linh tuyền nhẹ nhàng lau qua.
Trên vết thương khâu bảy tám mũi của Chu Trọng Sơn, da thịt lành , sưng đỏ.
Điều lo lắng nhất là chấn động não cũng xảy .
Hơn nữa, Chu Trọng Sơn mấy ngày nay tĩnh dưỡng, tinh thần của còn hơn .
Giang Nhu kiểm tra xong vết thương, cũng yên tâm.
Hai vợ chồng tắt đèn ngủ.
Lời của Triệu Quốc Thắng buổi chiều, thật sự là một lời nhắc nhở đối với Chu Trọng Sơn.
Anh kéo tay Giang Nhu, thấp giọng hứa hẹn:
“Vợ , em yên tâm, bây giờ em, còn con chăm sóc, nhất định sẽ để xảy chuyện. Em cũng , những chuyện như đây đừng nữa.”
“Được, em sẽ nhớ.”
Đến ngày thứ hai, thứ trở bình thường.
Chu Trọng Sơn sáng sớm ăn sáng xong, liền ngoài quân doanh báo cáo.
Giang Nhu bận rộn một chút việc nhà, sắp xếp một ít rau dại, quả dại hái về từ .
Tất cả đều đặt trong gian linh bảo, dù là dâu tây dại dâu tằm đều tươi ngon, mọng nước, vẫn như mới hái cây.
Cô đơn giản sắp xếp, chia hai phần.
“Tiểu Xuyên, con ở nhà trông Tiểu Hoa, ngoài một chuyến, sẽ về ngay.”
Chu Tiểu Xuyên chỉ gật đầu, còn chủ động hỏi Giang Nhu: “Mẹ ? Có đến nhà dì Tống ?”
Giang Nhu trả lời: “Không nhà dì Tống. Là nhà cô Lâm. Chính là cô Lâm đây vẫn luôn mang đồ ăn đến cho các con, con còn nhớ ? Nếu cô Lâm đồng ý, là thể đưa các con đến trường học.”