Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 196: Một cửa ải lớn, thế thôi à?

Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:14:08
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Giang Nhu đặt giỏ tre xuống, lấy dâu tây dại và dâu tằm từ trong giỏ, còn một ít rau dại. Màu đỏ và màu tím đặt cạnh , trông đặc biệt mắt.

 

“Chị Ngọc Lan, đây là em hái núi, vẫn còn tươi, mang cho chị một ít.”

 

“Sao ngại em mang đồ đến cho chị thế. Chu đoàn trưởng thương trong khi nhiệm vụ, chuyện hôm đó cũng may em. Mấy ngày nay Quang Minh vẫn luôn nhắc đến chuyện của hai vợ chồng em, nếu hai em, chỉ báo cáo thôi cũng thêm mấy bản, kể hôm đó còn Lý cán sự ở đó, chuyện đó thể ầm ĩ lên .”

 

Lâm Ngọc Lan nhắc đến chuyện đây, liền ngớt. Trong lời đều là sự tán thưởng và cảm tạ đối với vợ chồng Giang Nhu và Chu Trọng Sơn.

 

Cuối cùng, Lâm Ngọc Lan lo lắng hỏi:

 

“Vết thương của Chu đoàn trưởng thế nào ? Mấy ngày nay chị bận, cũng thời gian qua xem.”

 

“Đã khỏi gần hết , hôm nay trở quân doanh trực ban. Cảm ơn chị Ngọc Lan quan tâm.”

 

“Nói gì thế, em cần khách sáo với chị như . Em gọi chị một tiếng chị, chị cũng thật lòng coi em như em gái.”

 

Lâm Ngọc Lan dáng vẻ tự nhiên, phóng khoáng, cẩn thận, chu đáo của Giang Nhu, nghĩ đến Lâm Ngọc Dao sáng nay còn định mặc váy hoa quân doanh, thật là đau đầu.

 

Đang buồn rầu, Lâm Ngọc Lan thấy những quả dại mà Giang Nhu mang đến. Dù là dâu tây dại dâu tằm, đều vẫn giữ vẻ tươi mới như hái.

 

Tươi , ẩm ướt.

 

Vừa thấy ngon.

 

Lâm Ngọc Lan lập tức thấy thèm, nuốt nước bọt.

 

Giang Nhu tinh ý, : “Chị Ngọc Lan, chúng ăn chuyện.”

 

“Được. Em Nhu, quả dại màu đỏ em hái, chị đây từng thấy, sớm nếm thử xem vị thế nào.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Nói , Lâm Ngọc Lan cầm quả dại ăn.

 

Dâu tây dại vị chua ngọt, vị ngọt nhiều hơn một chút, ăn mềm mại, mượt mà. Dâu tằm thì vị chua gắt hơn một chút, đặc biệt là những quả nửa tím nửa hồng, thể cảm nhận rõ vị hạt.

 

Ăn một lúc, Lâm Ngọc Lan còn động đến dâu tây dại nữa, mà chỉ chọn dâu tằm ăn.

 

Tâm trạng vốn đang chút bực bội của cô, ăn ăn một lúc, từ từ thoải mái hơn.

 

Giang Nhu và Lâm Ngọc Lan trò chuyện, dần dần đến công việc của Lâm Ngọc Lan.

 

“Mấy hôm Lưu cán sự đến, cho chúng ít ý kiến. Bám trụ biên cương, xây dựng hải đảo quan trọng, nhưng đời sống tinh thần của các chiến sĩ và nhân dân cũng thể bỏ qua, phát triển vật chất phát triển tinh thần.”

 

“Chị Hồng tìm thương lượng, chúng hai dự định, nghĩ rằng sắp đến ngày Thanh niên 4 tháng 5, liền dứt khoát tổ chức một buổi liên hoan văn nghệ. Để các chiến sĩ và dân làng cùng tham gia, còn thể tăng thêm tình cảm.”

 

“Nếu tổ chức liên hoan, thì vài tiết mục hồn, ca hát nhảy múa là nhất định , chỉ là thể lên sân khấu khó tìm, đang đau đầu đây…”

 

Lâm Ngọc Lan , nhíu mày, lấy mấy quả dâu tằm ăn xong, mới giãn mày .

 

Thông thường, các hoạt động liên hoan đều phối hợp với đoàn văn công, từ cử xuống biểu diễn. họ đang ở đảo, của đoàn văn công phiền phức. Dù mời đến, cũng chỗ ở và thức ăn. Hơn nữa, bây giờ là cuối tháng tư, cách ngày 4 tháng 5 còn mấy ngày, thời gian kịp.

 

, thời gian gấp, nhiệm vụ nặng.

 

Lâm Ngọc Lan trù tính chung, cũng nghĩ biện pháp nào .

 

Cô hỏi: “Em Nhu, em thông minh lanh lợi, ý kiến gì ?”

 

“Chị Ngọc Lan, chị thấy xem phim thế nào?”

 

“Xem phim?”

 

, xem phim cũng là hoạt động giải trí mà. Cả buổi liên hoan thể biểu diễn tiết mục , đó xem phim. Như tiết mục cần quá nhiều, mà thời gian cả buổi liên hoan thể kéo dài. Các chiến sĩ và dân làng, những từng xem phim, nhất định sẽ cảm thấy mới lạ.”

 

“Ý kiến của em tồi. Nếu là xem phim, áp lực về tiết mục sẽ lớn như . Ngày mai chị sẽ bảo Quang Minh hỏi xem, trong quân doanh ai chiếu phim .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-196-mot-cua-ai-lon-the-thoi-a.html.]

“Khi chọn phim, chúng thể chọn một bộ phim cách mạng. Vừa giải trí, phù hợp với chủ đề.”

 

“Được! Em đúng, chị đều ghi nhớ .”

 

Lâm Ngọc Lan cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy ý kiến , cả đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Giang Nhu liền thuận thế : “Chị Ngọc Lan, chúng còn thể mời học sinh, giáo viên trong trường học cùng đến xem.”

 

“Đó là điều chắc chắn, chị còn hy vọng giáo viên và học sinh trong trường cũng tiết mục nữa.”

 

Lâm Ngọc Lan .

 

Nếu lời đến đây, Giang Nhu cũng còn vòng vo.

 

Giang Nhu thẳng.

 

“Chị Ngọc Lan, hôm nay em đến, thực chuyện phiền chị, nhờ chị giúp đỡ.”

 

“Phiền gì mà phiền, thể giúp chị nhất định giúp.”

 

“Là thế , Tiểu Xuyên nhà em năm nay 6 tuổi, cũng là tuổi nên học , em đưa nó đến trường, chị thấy ?”

 

“Là Tiểu Xuyên …”

 

Giọng của Lâm Ngọc Lan chậm , thấp hơn một chút.

 

Thấy , Giang Nhu vội vàng giải thích:

 

“Chị Ngọc Lan, Tiểu Xuyên bệnh, nó là một đứa trẻ khỏe mạnh. Hơn nữa, bệnh dại lây từ sang . Tiểu Xuyên ngoan, sẽ ảnh hưởng đến các bạn nhỏ khác.”

 

Dáng vẻ lo lắng, vội vàng, đau lòng của cô, giống như là ruột của Chu Tiểu Xuyên.

 

Lâm Ngọc Lan quen Giang Nhu, vẫn luôn là bình tĩnh, tự tin, dù là coi là tiểu thư nhà tư sản vây công, là chuyện lớn mấy ngày , Giang Nhu bao giờ hoảng loạn.

 

giờ phút , Lâm Ngọc Lan thật sự cảm nhận sự khẩn thiết của Giang Nhu.

 

Hóa Giang Nhu, cũng điểm yếu.

 

Điểm yếu , là con cái

 

Sau khi suy nghĩ, ánh mắt Lâm Ngọc Lan Giang Nhu trở nên thiết hơn một chút. Dường như, cô thấy một khác giống .

 

“Em Nhu, em cần căng thẳng như . Cánh cửa trường học luôn rộng mở với đứa trẻ, đương nhiên cũng bao gồm con của em và Chu đoàn trưởng. Tiểu Xuyên học, chị hoan nghênh còn kịp, thể đồng ý.”

 

Hoan nghênh?!

 

Đồng ý?!

 

Lâm Ngọc Lan đồng ý dễ dàng như , ngược Giang Nhu ngây .

 

Cô còn tưởng là một cửa ải lớn lao…

 

Cái khỏi quá tính thử thách.

 

Tình tiết như nếu đặt trong tiểu thuyết nguyên tác, chắc chắn sẽ độc giả chê là nhàm chán, chút xung đột nào?

 

Nói là quan quan khổ sở, quan quan qua ?

 

Thế thôi ?

 

Còn rùm beng như , kết quả chỉ cho xem cái ?

 

Giang Nhu đặt góc của độc giả, thật cảm thấy vô lý.

 

Cô do dự : “Chị Ngọc Lan, chẳng lẽ chị qua… chính là về chuyện của Tiểu Xuyên, còn bệnh dại…”

 

 

Loading...