Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 217: Hạt ngọc trai bị bụi phủ
Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:14:37
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không Giang Nhu tàn nhẫn.
Mà là một đứa trẻ chào đời, mãi mãi thể so sánh với một đang sống sờ sờ.
Lâm Ngọc Lan lẽ từ lâu đây quyết tâm con, nên mới lén lút dùng t.h.u.ố.c tránh thai.
Sự xuất hiện của đứa trẻ , vốn là một tai nạn, thậm chí còn trở thành một gánh nặng tâm lý nặng nề cho cô.
Nếu như , chi bằng trong lúc tình hình còn nghiêm trọng, loại bỏ hết vấn đề.
“Chị Ngọc Lan, đứa trẻ ở trong bụng chị, chị mới là của đứa trẻ, cũng là duy nhất tư cách quyết định. Những khác, ai cũng , dù là Lương đoàn trưởng cũng .”
“Nếu chị đứa trẻ , em sẽ mãi mãi giúp chị giữ bí mật, cả đời sẽ ai phát hiện.”
“Nếu chị vẫn còn lưu luyến, giữ nó, cũng thành vấn đề. Nếu là con của chị Ngọc Lan, chỉ em, mà tất cả các chị dâu trong khu tập thể đều sẽ yêu quý.”
Giang Nhu , nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Ngọc Lan.
Quyền lựa chọn vẫn luôn trong tay cô.
Điều Giang Nhu là hy vọng Lâm Ngọc Lan dù chọn con đường nào, cũng một đối mặt, mãi mãi sẽ vô điều kiện ủng hộ cô.
Lâm Ngọc Lan bao giờ nghĩ rằng, một cuộc đối thoại thể trở nên như .
Cô đang ở trong trạng thái m.ô.n.g lung và kinh ngạc.
Những lời của Giang Nhu… phù hợp với giá trị quan của thời đại , nhưng vô cùng hấp dẫn, một logic tự nhất quán, bất kỳ sai lầm nào.
Nhận thức bấy lâu nay của Lâm Ngọc Lan dường như một lực lượng xé rách, nứt một khe hở nhỏ.
Có thứ gì đó, đang từ khe hở đó, vươn mọc lên.
Giang Nhu tiếp tục :
“Chị Ngọc Lan, đời chúng sẽ gặp đủ loại tình cảm, như tình yêu, tình , tình bạn… Em thấy những tình cảm đó thực quan trọng một chút nào. Yêu yêu, cũng sẽ ở một giai đoạn nào đó của cuộc đời mà rời bỏ chúng .”
Lâm Ngọc Lan m.ô.n.g lung hỏi : “Vậy em thấy cái gì là quan trọng nhất?”
“Em thấy tình cảm quan trọng nhất, là chính chúng yêu thương chính .”
“Chính … yêu thương chính ?”
“ , yêu thương chính !” Giang Nhu gật đầu mạnh: “Em xinh như , thông minh như , còn nấu ăn ngon như … Em lợi hại như , đáng yêu thương chứ? Chị Ngọc Lan, chị cũng . Chị dịu dàng như , tài giỏi như , bao nhiêu ngưỡng mộ chị…”
“Không, … Không như … Những điều đó đều là vì cha em, vì em là vợ của Quang Minh…”
Lâm Ngọc Lan vội vàng lắc đầu, phủ nhận những lời khen của Giang Nhu.
Cô cho rằng tất cả những sự công nhận và khen ngợi mà cô nhận từ nhỏ đến lớn đều là nhờ sự che chở của cha , là vì gia thế hiển hách của Lương Quang Minh, chứ cảm thấy đó là do bản cô xuất sắc.
Đây là sự tự ti ẩn giấu trong lòng Lâm Ngọc Lan từ nhỏ đến lớn.
Một phụ nữ như , trong lòng tự ti.
Giống như viên ngọc trai tự giấu trong cát, cảm thấy cũng bình thường như những hạt cát xung quanh.
Hạt ngọc trai bụi phủ.
Thật đau lòng.
Giang Nhu đó nhận điểm , nên mới cố tình đề cập đến “tự yêu” với Lâm Ngọc Lan.
Lý do Lâm Ngọc Lan ghen tị với Tần Thư, chẳng là ghen tị với việc Tần Thư rõ ràng gì, mà thể sống một cách tùy ý, kiêu ngạo .
Cô ý thức , cũng vốn để kiêu ngạo.
Giang Nhu tiếp tục : “Chị Ngọc Lan, chúng bây giờ đang ở một hòn đảo biệt lập.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-217-hat-ngoc-trai-bi-bui-phu.html.]
“Khi các chị theo chồng đảo mùa thu năm ngoái, phần lớn các chị dâu đều xa lạ. Là vì ở chung một chỗ, mới dần dần hình thành một xã hội nhỏ. Khu tập thể , khác với khu tập thể mà chị từng ở.”
“Ở đây cha chị, những đứa trẻ chị kể chuyện từ nhỏ đến lớn. Là do những con muôn hình vạn trạng tạo nên. Tính cách của các chị dâu cũng khác , sắc sảo, thô lỗ thẳng thắn, cũng nhút nhát… dù là ai, họ đều thích chị, đều sẵn lòng chị .”
“Chị Ngọc Lan, em tin các chị dâu là vì chị là vợ của Lương đoàn trưởng nên mới nể phục chị . Nếu thì với tính cách của chị Quế Phân, chỉ cần một chút vui là chắc chắn lật bàn . Chị còn là vợ của Triệu đoàn trưởng nữa cơ.”
Theo lời Giang Nhu, Lâm Ngọc Lan nhớ tính cách nóng nảy của Triệu Quế Phân, cũng nhớ lúc hai mới bắt đầu chung sống, Triệu Quế Phân còn từng phàn nàn về sự chậm chạp của cô.
dần dần, còn những lời đó nữa, ngược là gặp chuyện gì, đều sẽ đến tìm cô thương lượng.
Những khác, cũng bất giác đều vây quanh cô.
Lâm Ngọc Lan theo bản năng, về thời thơ ấu. Vì cô là lớn tuổi nhất trong đám trẻ, thường xuyên chăm sóc những đứa trẻ nhỏ hơn, nên những đứa em mới thích vây quanh cô.
Bây giờ Giang Nhu nhắc nhở, cô mới kinh ngạc phát hiện, trong khu tập thể , những chị dâu muôn hình vạn trạng, lớn tuổi hơn cô nhiều.
Hơn nữa đều là lớn, đủ loại tính cách, nếu từ đáy lòng nể phục, chắc chắn sẽ xích mích xảy .
Cho nên, thật sự là do cô…
Trên gương mặt tái nhợt của Lâm Ngọc Lan, hiện lên một tia kinh ngạc và do dự.
Giang Nhu với sự thông minh của Lâm Ngọc Lan, hẳn là một điểm liền thông.
Cô cũng liền tiếp:
“Chị Ngọc Lan, dù Tần Thư thật sự trở về , dù hôn nhân của chị và Lương đoàn trưởng sẽ kéo dài bao lâu, cuộc đời của chị là thuộc về chính chị, cần vì bất kỳ ai mà uất ức bản . Hãy mạnh mẽ yêu thương chính , dù tùy hứng cũng , hãy chọn cách sống vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Dù cuộc đời chúng , còn mấy chục năm nữa cơ mà!”
Khe hở nhỏ trong lòng Lâm Ngọc Lan kéo mạnh một cái, tiếng động lan trái tim.
Yêu thương chính …
Một ý tưởng thật mới lạ, thật tự do.
Cô dường như hiểu điều gì đó.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Ngay lúc , trong sân truyền đến tiếng bước chân lạch cạch.
Giang Nhu tiếng đó là Chu Tiểu Hoa. Chân cô bé ngắn, mũm mĩm, nên tiếng bước chân đặc biệt.
“Là Tiểu Hoa đến.”
Giang Nhu nhắc nhở Lâm Ngọc Lan, dù cuộc đối thoại của hai họ thích hợp mặt trẻ con.
Lâm Ngọc Lan ngẩng đầu .
Chỉ thấy Chu Tiểu Hoa mặc một chiếc váy hoa nhỏ, tay nhỏ vịn khung cửa, bước qua bậc thềm.
Cô bé mập mạp, hồng hào, lắc lư hai b.í.m tóc đáng yêu, toát lên một vẻ ngọt ngào.
Chu Tiểu Hoa lạch cạch đến mặt Giang Nhu, vươn tay nhỏ, ngọt ngào với cô.
Trong lòng bàn tay cô bé, đang cầm một bông hoa nhỏ màu đỏ tím.
【 Cho ! 】
Bông hoa tìm thấy trong sân nhỏ nhà Lâm Ngọc Lan. Sau khi tìm , Chu Tiểu Hoa vội vàng tặng cho Giang Nhu.
“Cảm ơn Tiểu Hoa, thế nào? Đẹp ?”
Giang Nhu nhận lấy bông hoa, cài lên tóc mai của .
Chu Tiểu Hoa lập tức gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng long lanh thể hiện sự khẳng định cao nhất.
【 Đẹp, là nhất! 】
Lâm Ngọc Lan dịu dàng cảnh tượng ấm áp của hai con, còn tưởng Chu Tiểu Hoa sẽ bám lấy Giang Nhu nũng, hoặc tiếp tục sân chơi.
Ai ngờ, Chu Tiểu Hoa đầu , thế mà về phía cô.