Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 223: Ngày đầu đi học, hồi hộp ghê~

Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:14:43
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Đối mặt với sự lo lắng của Triệu Quế Phân, Giang Nhu thản nhiên.

 

“Dù yên tâm , cũng đều bước bước . Không thể nhốt Tiểu Xuyên ở nhà cả đời, cuộc đời của nó mới chỉ bắt đầu thôi.”

 

“Em cũng sai, chị thấy Tiểu Xuyên ngoan ngoãn, đều là do những đó lung tung. Em cũng đừng quá lo lắng.”

 

Triệu Quế Phân an ủi Giang Nhu, sang quát hai con trai gì của :

 

“Đại Hổ Tử, Nhị Hổ Tử, hai đứa đến trường trông chừng Tiểu Xuyên. Nếu Tiểu Xuyên bắt nạt, hai đứa về nhà cứ liệu hồn với . Nghe ?”

 

“Mẹ… Nó cần chúng con trông chừng?”

 

đó… Thằng nhóc còn hung hơn cả con…”

 

Đại Hổ Tử và Nhị Hổ Tử nhỏ giọng phàn nàn. Mỗi họ gần Chu Tiểu Hoa, nào mà thằng nhóc chằm chằm một cách âm hiểm, đến nỗi lưng lạnh toát, cuối cùng dám gần một bước.

 

Con sói con , ai bắt nạt nó.

 

Hai em Hổ Tử trong lòng nghĩ , nhưng trong mắt Triệu Quế Phân khác.

 

Chu Tiểu Xuyên luôn ngoan ngoãn, lời, sẽ giúp Giang Nhu rửa bát giặt quần áo, sẽ lo nhóm lửa nấu cơm, sẽ giúp chăm sóc em gái, còn là một đứa trẻ đáng thương cảnh bi thảm.

 

Quan trọng nhất là, nó mới 6 tuổi.

 

Tuổi nhỏ như trải qua bao nhiêu chuyện, thật đau lòng.

 

Triệu Quế Phân hai đứa con phàn nàn, lập tức dựng mày, nổi giận.

 

Thấy , hai em vội vàng mở miệng:

 

“Được , , chúng con nhớ , nhất định sẽ trông chừng nó cẩn thận.”

 

“Tiểu Xuyên, yên tâm! Sau em tớ che chở, chắc chắn ai dám bắt nạt . Đi, , chúng đến trường, nữa là muộn, thầy Đinh la mắng.”

 

Giang Nhu cảm ơn Triệu Quế Phân.

 

“Chị Quế Phân, cảm ơn chị, chúng em trường , về chuyện .”

 

“Được, các em đường cẩn thận. Hai đứa nhóc thối nhà chị em giúp chị để ý nhé, đừng để chúng nó giữa đường trốn , nếu chúng nó lời, em về với chị.”

 

Triệu Quế Phân hét về phía Giang Nhu.

 

 

Trên đường đến trường, Đại Hổ Tử và Nhị Hổ Tử cứ xoay quanh Chu Tiểu Xuyên đ.á.n.h giá, luôn cảm thấy hôm nay chỗ nào đó đúng, nhưng vò đầu bứt tai cũng .

 

“Anh, Tiểu Xuyên trông kỳ lạ quá, lúc nãy em chuyện với em Tiểu Hoa, nó thèm lườm em.”

 

“Chắc nó là ngày đầu học nên hồi hộp chứ?”

 

“Sao thể? Thằng nhóc đó lúc hung lên đ.á.n.h với em còn hồi hộp, thể hồi hộp vì học? Cô giáo Dương lớp nó tính tình lắm.”

 

“Vậy xem, rốt cuộc nó ?”

 

Giang Nhu ở bên cạnh hai em họ lẩm bẩm, liếc gương mặt nhỏ nhắn của Chu Tiểu Xuyên căng thẳng từ sáng đến giờ.

 

Thật đúng là họ trúng.

 

Chu Tiểu Xuyên chính là vì ngày đầu học nên hồi hộp.

 

Đứa trẻ già dặn, cuối cùng cũng chút dáng vẻ của một đứa trẻ.

 

Vì nể mặt Chu Tiểu Xuyên, Giang Nhu chỉ , toạc .

 

Đại Hổ Tử và Nhị Hổ Tử chằm chằm Chu Tiểu Xuyên một lúc, dần dần cảm thấy nhàm chán, sang Chu Tiểu Hoa.

 

Nhị Hổ Tử ăn nhiều, đến tuổi con trai phát triển chiều cao, cả mập mạp. Dáng vẻ khỏe mạnh, trông chất phác, thật thà.

 

Cậu bé đỏ mặt, hỏi Giang Nhu: “Dì Giang, em Tiểu Hoa cũng học ạ? Con… con thể chăm sóc em !”

 

Giang Nhu lắc đầu: “Tiểu Hoa còn nhỏ, tạm thời thể học.”

 

Giang Nhu cũng chút ích kỷ, cô giữ Chu Tiểu Hoa bên cạnh thêm vài năm nữa. Đi học cũng cần vội. Hơn nữa vấn đề chuyện của Chu Tiểu Hoa cũng giải quyết, để cô bé học, Giang Nhu càng yên tâm.

 

Nhị Hổ Tử , gương mặt thật thà lập tức lộ vẻ thất vọng.

 

“A, tiếc quá… Con còn chơi cùng em Tiểu Hoa…”

 

“Không ở trường, lúc Tiểu Hoa ở nhà, con cũng thể qua chơi với em .”

 

“Dì Giang, thật ạ? Con thể đến nhà dì ?”

 

“Đương nhiên là . là lúc con trốn học nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-223-ngay-dau-di-hoc-hoi-hop-ghe.html.]

 

Nhị Hổ Tử vỗ n.g.ự.c : “Dì Giang, dì yên tâm, con bao giờ trốn học nữa.”

 

Cậu kéo Đại Hổ Tử, hưng phấn :

 

“Anh, thấy ? Dì Giang , thể cho chúng đến nhà dì tìm em Tiểu Hoa chơi. Em giấu mấy viên kẹo, thể cho em Tiểu Hoa ăn. Anh, em ?”

 

Lúc , Đại Hổ Tử tâm trạng Nhị Hổ Tử . Cậu đang lục lọi chiếc cặp sách : “Nhị Hổ Tử, cặp sách của đựng hộp cơm ?”

 

“Hộp cơm, ? Cặp sách của em đến sách vở còn , là rỗng .”

 

“Của cũng rỗng ! Vậy hộp cơm ? Mẹ mang cơm trưa cho chúng ?”

 

Họ một đoạn đường dài, trường học ở ngay mắt, Đại Hổ Tử mới phát hiện họ mang cơm trưa.

 

Nhị Hổ Tử căng thẳng: “Anh, hộp cơm, trưa nay chúng ăn gì?”

 

“Đừng ồn, về nhà lấy hộp cơm ngay đây, em trường .”

 

“Anh, về nhà là muộn, thầy Đinh bắt phạt đấy.”

 

“Em ngốc , phạt với đói bụng cái nào quan trọng hơn? Anh chạy bộ về, nhanh về nhanh.”

 

Nói , Đại Hổ Tử định co giò chạy.

 

Thế nhưng, Giang Nhu gọi .

 

“Đại Hổ Tử, cần về.”

 

Đại Hổ Tử ngơ ngác đầu .

 

Giang Nhu : “Tiểu Xuyên cũng mang cơm trưa. Trưa nay sẽ mang cơm cho nó, cũng mang cả phần của hai đứa nữa, đến lúc đó các con cùng ăn.”

 

Đại Hổ Tử kinh ngạc: “A… Dì Giang, dì mang cơm cho chúng con? Đó là… dì tự tay ?”

 

Nhị Hổ Tử kích động: “Anh! Cơm dì Giang ngon hơn cơm ! Con ăn cơm dì Giang .”

 

Giang Nhu gật đầu: “ . Dì . Trưa nay tan học các con đến sân thể d.ụ.c nhé, đảm bảo các con cơm ăn.”

 

Dưới sự hưng phấn nuốt nước bọt của hai em, chuyện cứ thế quyết định.

 

 

Vào trường, Đại Hổ Tử và Nhị Hổ Tử đều về phía lớp lớn.

 

Giang Nhu đưa Chu Tiểu Xuyên đến lớp bé.

 

Phòng học là một căn nhà đơn sơ, ngoài cửa gặp Dương Trân Trân.

 

“Cô giáo Dương, Tiểu Xuyên nhà nhờ cả cô.”

 

“Đồng chí Giang, chị yên tâm, chị Ngọc Lan với tình hình .”

 

Gương mặt ngây ngô của Dương Trân Trân nở một nụ nhạt, gật đầu với Giang Nhu.

 

Trước khi giao Chu Tiểu Xuyên , Giang Nhu dịu dàng xoa đầu bé.

 

“Đi con.”

 

Chu Tiểu Xuyên liếc Giang Nhu một cái, theo Dương Trân Trân, bước phòng học.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Bọn trẻ trong phòng học đang ồn ào, theo sự xuất hiện của Chu Tiểu Xuyên, dần dần nhận bé, khí ồn ào cũng theo đó mà đổi.

 

“Là nó! Là nó… là thằng điên nhỏ đó…”

 

“Sao nó đến đây, tao bảo cho tao chơi với nó…”

 

“Nó còn c.ắ.n lung tung, các đừng gần nó…”

 

Giọng của bọn trẻ thật ngây thơ. lời trẻ con cũng thể tổn thương khác.

 

Giang Nhu rõ mồn một, nhưng lúc bất lực.

 

Đây là một cửa ải mà Chu Tiểu Xuyên tự vượt qua.

 

Giang Nhu ngoài cửa một lúc, cuối cùng vẫn đưa Chu Tiểu Hoa rời .

 

Bước chân của Chu Tiểu Hoa trở nên nặng nề, chịu . Cô bé lưu luyến từng bước, ngừng về phía phòng học của Chu Tiểu Xuyên.

 

Đôi mắt đen láy, tràn đầy sự lưu luyến.

 

Khi Giang Nhu chú ý, cúi đầu về phía Chu Tiểu Hoa, trong ánh mắt của cô bé ngấn đầy nước mắt.

 

【 Anh… hu hu… Anh… 】

 

 

Loading...