Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 229: Mùi sữa thơm lừng, tơi xốp mềm mại
Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:14:49
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cầm cẩn thận, đừng để rơi.”
Giang Nhu đưa cho Chu Tiểu Xuyên, đặc biệt dặn dò.
Chu Tiểu Xuyên hai tay cẩn thận bưng lấy, về phía bé gầy gò.
Cậu định đưa thì một tiếng la vang lên.
“Thằng con nhà lão mù ! Mày sợ biến thành thằng điên ? Đến lúc đó mù điên!”
Trong khoảnh khắc, bé vốn đang cúi đầu, cẩn thận và rụt rè, lấy dũng khí từ , đột nhiên phắt .
Trên gương mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, con ngươi đen láy ánh lên vẻ hung dữ.
Cậu về phía , hét lớn:
“Không cần mày lo! Tao mà biến thành thằng điên, sẽ c.ắ.n c.h.ế.t mày đầu tiên!”
Vừa dứt lời, bé giật lấy chiếc bánh rán giò cháo quẩy trong tay Chu Tiểu Xuyên, chân đôi giày rơm vặn, co giò bỏ chạy.
Lúc chạy , hai tay bé ôm chặt chiếc bánh nóng hổi, ôm ghì lòng.
Chiếc bánh thơm phức áp n.g.ự.c , nóng rẫy.
giống như báu vật, cũng nỡ buông tay.
Giang Nhu bóng lưng bé rời , trong lòng khỏi chua xót.
Ánh mắt thoáng qua lúc nãy của bé, giống hệt Chu Tiểu Xuyên ngày xưa.
bé nhút nhát hơn, gầy yếu hơn, cũng bất lực hơn.
Chu Tiểu Xuyên ít nhất còn Chu Trọng Sơn nhận nuôi, nhưng bé gì cả.
Trong lúc Giang Nhu đang thổn thức, lòng bàn tay cô khẽ kéo.
Cô cúi đầu, thấy Chu Tiểu Hoa từ lúc nào dán cô, gương mặt nhỏ nhắn vẻ buồn, dường như vui.
Có lẽ là thấy bé , nên nhớ một vài chuyện buồn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cô bé cọ cọ lòng bàn tay Giang Nhu, cọ cọ đùi cô.
Ngửi thấy mùi thức ăn Giang Nhu, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau màn kịch nhỏ của bé, những đứa trẻ vốn đang do dự, trong lòng d.a.o động mạnh mẽ.
“Kệ ! Tớ ăn trứng gà! Tớ một cái!”
“Cậu thì tớ cũng !”
“Đại Hổ Tử và Nhị Hổ Tử đều , cô giáo cũng , tớ tin cô giáo, tớ cũng ăn một cái!”
Cứ như , đầu, khí lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.
Bọn trẻ ùa lên như ong vỡ tổ, ồn ào, xô đẩy.
Cuối cùng vẫn là Dương Trân Trân mặt duy trì trật tự, bắt chúng xếp thành hàng.
Quy trình còn vẫn như cũ.
Giang Nhu bánh, giao cho Chu Tiểu Xuyên, để Chu Tiểu Xuyên đưa cho các bạn.
Có vài đứa dám chuyện với Chu Tiểu Xuyên.
những cô bé lương thiện, khi nhận lấy sẽ với Chu Tiểu Xuyên một tiếng “Cảm ơn”.
Từ sáng đến giờ, đây coi là tương tác đầu tiên giữa Chu Tiểu Xuyên và các bạn cùng lớp.
Giang Nhu bên bếp lò, phơi ánh nắng gay gắt, trán đẫm mồ hôi.
trong lòng cô vui vẻ, việc cũng hăng hái, tay ngừng nghỉ, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu, để Chu Tiểu Hoa giúp lau mồ hôi.
Số trứng gà trong chiếc cặp sách nhỏ màu xanh lá cây, từng chút một, dần dần vơi .
Những chiếc bánh rán giò cháo quẩy cũng từng chiếc một đưa .
Khoảng một giờ , đám đông mới cuối cùng tản .
Số bột nhão và nguyên liệu mà Giang Nhu chuẩn gần như hết.
Cô dùng nguyên liệu cuối cùng, chiếc bánh cuối cùng.
“Đây, Tiểu Xuyên, con còn ăn, mau ăn , đừng để đói bụng.”
Trên mặt Chu Tiểu Xuyên cũng là mồ hôi do nắng, từ trán chảy xuống má, hai má càng phơi đến đỏ ửng.
Cậu cầm chiếc bánh, ngẩng đầu về phía Giang Nhu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-229-mui-sua-thom-lung-toi-xop-mem-mai.html.]
Liếm l.i.ế.m đôi môi khô khốc, cất tiếng:
“Cảm ơn .”
Giang Nhu nhướng mày.
Bàn tay nhỏ của Chu Tiểu Xuyên nắm chặt túi giấy đựng bánh, phát tiếng sột soạt nhỏ.
Cậu mím môi, đôi mắt đen kiên định, nghiêm túc :
“Con nhất định sẽ học hành chăm chỉ!”
Còn nhiều lời cảm ơn , tất cả đều giấu kín trong lòng Chu Tiểu Xuyên.
Cậu sự hy sinh và vất vả của Giang Nhu, đều là vì .
Cậu thiếu niên ít diễn đạt thế nào, nhưng vẫn hy vọng Giang Nhu thể hiểu .
Giang Nhu vui mừng , xoa xoa tóc Chu Tiểu Xuyên, khóe miệng cong lên.
“Ăn . Ăn xong nghỉ ngơi nhanh, chiều còn học nữa.”
…
Hành động “bữa trưa miễn phí” đầy ấm áp của Giang Nhu kéo dài tổng cộng ba ngày.
Ngày hôm , vẫn là chiếc bếp lò đó, chiếc chảo nướng đó. Lần cô món “khoai tây nanh sói”.
Nếu ngày nào cũng mang trứng gà, thật sự là quá phô trương, dễ gây những nghi ngờ cần thiết.
Khoai tây thì khác, nhà nào cũng , là món ăn rẻ nhất, bình thường nhất.
Khoai tây vô cùng đơn giản, vẫn thể ngon.
Trong đó hai chi tiết nhỏ là mấu chốt.
Thứ nhất, trong dầu ăn chiên khoai tây, cho thêm một chút mỡ heo. Mùi thơm của mỡ heo còn quyến rũ hơn cả trứng gà.
Thứ hai, đương nhiên chính là… bột ớt Sáu Bà.
Sáu Bà tay, ai dám tranh tài.
Có vài đứa trẻ đầu tiên ăn cay, miếng đầu tiên lè lưỡi xuýt xoa.
sức hấp dẫn của ớt cay chính là ăn xong miếng đầu tiên, ăn miếng thứ hai, thứ ba…
Giang Nhu cố ý dùng vị cay nhẹ, bột ớt sự kích thích của dầu nóng, mùi thơm bay xa vài trăm mét.
Có một chị dâu trong khu tập thể khoa trương , chị ở trong nhà cũng ngửi thấy mùi ớt.
Không chỉ hấp dẫn trẻ con, mà ngay cả lớn cũng hấp dẫn. Còn chuyên môn đến trường xem họ đang gì.
Đến ngày thứ ba, Giang Nhu thật sự nhóm bếp lò trời nóng, cũng phơi nắng nữa, liền một chút đồ ăn sẵn.
Bánh bao sữa nhỏ.
Những chiếc bánh bao sữa tơi xốp, mềm mại, nhân, trông như bánh bao chay.
Giang Nhu cho nhiều sữa bột bột mì, còn dùng sữa tươi để nhào bột.
Mùi sữa trong những chiếc bánh bao nhỏ, tỏa từ trong ngoài.
Không chỉ thơm lừng mùi sữa, mà còn tơi xốp, mềm mại.
Ăn ngon, thể bổ sung dinh dưỡng cho bọn trẻ.
Liên tiếp mấy ngày…
Dương Trân Trân những món ăn trùng lặp của Giang Nhu cho ngây .
Bánh rán giò cháo quẩy từng thấy, khoai tây nanh sói đơn giản mà ngon đến rụng lưỡi, còn bánh bao sữa nhỏ thể dừng .
Dù là đơn giản, phức tạp, bình thường, hiếm thấy, Giang Nhu dường như gì là .
Giang Nhu chỉ cho bọn trẻ, mà luôn chuẩn một phần cho cả cô và Đinh Vân Phi.
Dương Trân Trân ăn mà ngại ngùng.
Cô vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Đồng chí Giang, chị yên tâm, Tiểu Xuyên ở trường nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận, để chị lo lắng.”
“Cô giáo Dương, phiền cô.”
Giang Nhu nhờ cậy Dương Trân Trân, vì cô cũng chỉ mang đồ ăn ba ngày. Cô thể mang mãi , chỉ cần thể phá băng lúc ban đầu, phần còn Chu Tiểu Xuyên thể tự xử lý.
Vì , đến ngày thứ tư, khi Chu Tiểu Xuyên cửa, Giang Nhu sửa quần áo, cặp sách, bình nước và hộp cơm cho bé.
Cô dặn dò:
“Tiểu Xuyên, trưa nay qua nữa, học hành cho , hòa đồng với bạn bè. Chúng trêu chọc khác, nhưng cũng cần sợ khác. Còn cái …”