Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 233: Quân phục cũ, là sự quyến rũ của đồng phục

Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:14:53
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Em yêu Bắc Kinh Thiên An Môn, Thiên An Môn mặt trời lên,…”

 

Chiều hôm đó, đường từ nhà Tống Thanh Thiển về, Giang Nhu khẽ ngâm nga bài hát luyện tập cả buổi chiều. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương từ từ lan tỏa.

 

Bên cạnh cô, Chu Tiểu Hoa lặng lẽ lắng , thỉnh thoảng giơ tay lên.

 

Cô bé một tay giơ cao, một tay vòng , những ngón tay nhỏ bé di chuyển.

 

Ban đầu, Giang Nhu nhận Chu Tiểu Hoa đang gì, còn tưởng là cô bé đang tự chơi.

 

khi vài , tư thế của Chu Tiểu Hoa chẳng là động tác chơi đàn accordion của Hàn Chung Thư .

 

“Tiểu Hoa? Con thích đàn accordion ?”

 

Động tác của Chu Tiểu Hoa dừng , đôi mắt tròn xoe ngẩng lên Giang Nhu.

 

Cô bé gật đầu mạnh.

 

【 Thích ạ! Rất thích! 】

 

Đây là đầu tiên Chu Tiểu Hoa tiếp xúc với một nhạc cụ đúng nghĩa.

 

Đàn accordion thật kỳ diệu, tiếng nhạc thật lớn, thật rõ ràng, thật dài lâu.

 

Cô bé một chiếc kèn harmonica nhỏ, là do Giang Nhu mua cho.

 

Kèn harmonica thể phát nhiều âm thanh, cao thấp khác .

 

chiếc kèn harmonica nhỏ bé so với chiếc đàn accordion to lớn, là hai loại nhạc cụ khác . Ngay cả cảm xúc của âm nhạc cũng khác.

 

Giang Nhu đôi mắt lấp lánh của Chu Tiểu Hoa, lòng khỏi mềm nhũn, xoa xoa gương mặt mũm mĩm của cô bé.

 

“Tiểu Hoa, đợi một chút… chúng nhất định sẽ . Không chỉ là đàn accordion, mà còn cả đàn cello, đàn violin! Còn cả piano nữa! Chỉ cần là Tiểu Hoa nhà thích, tất cả đều ! Tiểu Hoa, con chịu ?”

 

Chu Tiểu Hoa hiểu “đàn cello, đàn violin, piano” là gì, nhưng Giang Nhu , chắc chắn đó là những thứ .

 

Cô bé rạng rỡ, gật đầu lia lịa.

 

 

Chớp mắt, đến ngày 4 tháng 5.

 

Đây là một ngày đặc biệt, nhưng đối với quân đội kỷ luật nghiêm ngặt, cũng gì đặc biệt.

 

Chu Trọng Sơn vẫn ngoài từ sớm, mỗi ngày huấn luyện, lao động, lịch trình dày đặc.

 

Chẳng qua…

 

Trước khi cửa, thấy Giang Nhu đang thử một bộ quần áo.

 

Màu xanh quân đội, rộng thùng thình, một chiếc áo khoác quân phục kiểu cũ.

 

“Vợ , em lôi cái ? Thiếu quần áo mặc thì thể may mới. Em cần tiết kiệm tiền, cứ thoải mái tiêu.”

 

Giang Nhu sửa cổ áo quân phục, cất tiếng trả lời:

 

“Em thiếu quần áo mới. Hôm nay mặc cái là để trang phục biểu diễn.”

 

Chu Trọng Sơn kinh ngạc: “Trang phục biểu diễn?”

 

Giang Nhu mặc chiếc áo khoác rộng, lấy một chiếc thắt lưng bên cạnh, thắt ngang eo.

 

Chiếc áo khoác vốn rộng thùng thình lập tức thắt .

 

Theo cách của thời đại , đây là phong cách oversize, đúng chuẩn phong cách bạn trai.

 

Chu Trọng Sơn hiểu phong cách gì, chỉ cảm thấy chiếc thắt lưng màu đen thắt chặt lấy eo Giang Nhu.

 

Thật nhỏ, thật nhỏ.

 

mặc bộ quân phục cũ của .

 

Trong lồng n.g.ự.c , một cảm giác nồng nhiệt cuộn trào, khó tả.

 

gương, Giang Nhu dứt khoát xoay một vòng mặt Chu Trọng Sơn.

 

“Thế nào? Em mặc cái hợp ?”

 

“Đẹp.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-233-quan-phuc-cu-la-su-quyen-ru-cua-dong-phuc.html.]

Vợ nhất.

 

Người đàn ông lớn tuổi khàn khàn cất tiếng, đôi mắt thẳng chớp.

 

Giang Nhu sờ sờ bộ quần áo , cũng tương đối hài lòng. Cô đối với ánh mắt thẳng của Chu Trọng Sơn càng hài lòng hơn.

 

“Em và Thanh Thiển hẹn , chúng em lên sân khấu sẽ mặc bộ quân phục , cùng hát.”

 

Giang Nhu gần mặt Chu Trọng Sơn, nhón chân, hôn lên chiếc cằm cương nghị của một cái.

 

Chụt~

 

“Liên hoan văn nghệ bắt đầu lúc 6 giờ, nhớ kỹ thời gian, đừng đến muộn đấy.”

 

Chu Trọng Sơn cảm nhận sự mềm mại má, nội tâm trong khoảnh khắc giằng co giữa vợ ngọt ngào và kỷ luật quân đội.

 

Anh trầm giọng: “Được.”

 

Đôi mắt đen của đàn ông chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Giang Nhu, nặng nề cúi đầu hôn xuống.

 

Sau khi tham lam hút lấy một chút ngọt ngào, hít một thật sâu, mới đẩy cửa ngoài.

 

Trong phòng, Giang Nhu chân mềm nhũn bên mép giường, thở rối loạn một lúc lâu mới hồi phục .

 

Người đàn ông mặc quân phục là sự quyến rũ của đồng phục.

 

Người phụ nữ mặc quân phục, như .

 

 

Địa điểm diễn liên hoan văn nghệ chọn ở một đất trống công xã thôn.

 

Một sân khấu gỗ lớn nhỏ dựng lên. Dưới sân khấu đặt những chiếc ghế dài, nối liền .

 

Mục đích của buổi liên hoan là để thể hiện tinh thần “quân dân một nhà”, tiện thể giảm bớt những ảnh hưởng do cuộc xung đột đó gây .

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Lâm Ngọc Lan tuyên truyền cho buổi liên hoan , thêm sự kêu gọi của bí thư chi bộ thôn, gần như ai cũng .

 

Khoảng 4-5 giờ chiều, lục tục dân làng đến xem xét tình hình. Còn những đứa trẻ nhỏ tuổi, chạy vòng quanh những chiếc ghế dài, vui vẻ chơi đùa.

 

Thời gian dần dần đến gần 6 giờ.

 

Vì là mùa hè, trời tối muộn, hoàng hôn vẫn còn, ráng chiều treo chân trời, một mảnh vàng óng, trở thành phông nền nhất.

 

Đám đông dần dần tụ tập công xã, tiếng chuyện ồn ào, tiếng đùa của trẻ con, đan xen .

 

Ngoài dân làng, dần dần cũng những lính mặc quân phục màu xanh trắng xuất hiện.

 

Họ ăn ý ở ngoài cùng, giành vị trí chính giữa với dân làng, từng hàng ngay ngắn. Dù là thời gian nghỉ ngơi, vẫn thể thấy kỷ luật nghiêm minh.

 

Giang Nhu và Tống Thanh Thiển, cùng với một biểu diễn khác, đều ở trong phòng nghỉ do công xã sắp xếp.

 

Lục tục .

 

Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa đầu tiên đến một nơi đông như , yên tĩnh ở một góc, thỉnh thoảng tò mò những qua .

 

“Hai đứa ở đây , đợi biểu diễn bắt đầu phía xem tiết mục.”

 

Giang Nhu cẩn thận dặn dò.

 

Đồng thời, cô cẩn thận quét mắt ngoài đám đông, một vòng vẫn tìm thấy bóng dáng của Chu Trọng Sơn.

 

Chẳng lẽ là còn đến?

 

Đang suy nghĩ, Tống Nham đến .

 

Tống Nham gần đây đen một chút, làn da ngăm đen khỏe khoắn, để lộ hàm răng trắng.

 

“Chị dâu, Chu đoàn trưởng bảo em, chị việc bận, giao Tiểu Xuyên và Tiểu Hoa cho em, em sẽ chăm sóc chúng nó, chị cũng thể yên tâm. Chu đoàn trưởng còn , nhất định sẽ đến kịp khi bắt đầu.”

 

Nghe , Giang Nhu lập tức hiểu , Chu Trọng Sơn lẽ việc trì hoãn. Có thể giao hai đứa trẻ cho Tống Nham, quả thực cô yên tâm ít.

 

“Tống Nham, phiền .”

 

“Chị dâu, khách sáo quá. Tiểu Hoa, đến đây, cùng chú Thạch!”

 

Tống Nham đưa tay về phía Chu Tiểu Hoa, một tay bế bổng cô bé lên, dắt theo Chu Tiểu Xuyên cùng rời .

 

Bóng dáng họ xa, trong đám đông phía đột nhiên truyền đến một tràng tiếng kinh hô.

 

“Xem kìa, xem kìa… cô gái đó cũng là của quân đội ? Mặc bộ váy đỏ , thật là xinh !”

 

 

Loading...