Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 236: Ta Tới! Ba Người Diễn Xuất (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:14:57
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở một diễn biến khác.
Chu Trọng Sơn, biến mất, tìm Giang Nhu.
Hai vợ chồng mỉm .
Giang Nhu nở nụ ngọt ngào hiếm thấy, “Anh đến .”
Chu Trọng Sơn gật đầu, đàn ông cao lớn cương nghị bỗng trở nên dịu dàng, “Ừ, đến xem em biểu diễn. Khi nào em lên sân khấu?”
“Sắp , chỉ một lát nữa thôi. Em và Thanh Thiển qua tìm chị Ngọc Lan, mau về , tìm một vị trí thật khán đài để ngắm em sân khấu nhé.”
“Anh cùng em .”
Chu Trọng Sơn rời ngay mà nhất quyết cùng Giang Nhu.
Giang Nhu cũng khuyên nữa.
Cô và Tống Thanh Thiển trang phục xong liền tìm Lâm Ngọc Lan để báo danh.
Trên sân khấu, một tiết mục khác vẫn đang diễn .
Lâm Ngọc Lan tay cầm một xấp danh sách tiết mục, cẩn thận đối chiếu thứ tự và nhân sự, ngẩng đầu lên thấy Giang Nhu và Tống Thanh Thiển đang về phía .
“Hai em đến đúng lúc lắm, tiết mục còn năm phút nữa là hết, tiếp theo chính là các em đấy.”
“Vâng ạ, chị Ngọc Lan, em chuẩn xong hết .”
Giang Nhu gật đầu, đồng thời đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Lâm Ngọc Lan một nữa đối chiếu quy trình, “Giang Nhu, Tống Thanh Thiển, Hàn Chung Thư… Hàn Chung Thư ?!”
Giang Nhu một vòng nhưng cũng thấy bóng dáng Hàn Chung Thư .
Khi cô thu tầm mắt , bắt gặp ánh kinh ngạc của Lâm Ngọc Lan.
“Sao thấy Hàn Chung Thư cả?”
“Hàn Chung Thư ?”
Cả hai gần như buột miệng thốt lên cùng lúc.
Tiết mục của Giang Nhu và Lâm Ngọc Dao cách bao lâu. Trước đó, khi Hàn Chung Thư biểu diễn xong , nên cô cứ ngỡ đang đợi ở cánh gà cho tiện, khỏi tới lui.
Còn Lâm Ngọc Lan thì quá bận rộn. Người đông như , cô quán xuyến thứ, chẳng thời gian để ý đến một Hàn Chung Thư.
Suy cho cùng, cô bao giờ ngờ , Hàn Chung Thư thể giở trò “bỏ chạy giờ G” thế !
Chu Trọng Sơn nhận vẻ mặt khác thường của họ, bèn hỏi: “Có chuyện gì ?”
“Hàn Chung Thư biến mất . Anh là đệm đàn accordion cho chúng em hát.”
Giang Nhu chau mày, lo lắng .
Lâm Ngọc Lan vội : “Hay là do việc gấp, vệ sinh một lát thôi?”
Chu Trọng Sơn qua cuộc đối thoại ngắn của họ, đôi mắt đen quét nhanh một vòng.
Anh vốn cao lớn, ánh mắt sắc bén, cộng thêm thói quen quan sát xung quanh rèn luyện từ chiến trường, nên chú ý tới một điều.
“Cây đàn accordion ở đằng .”
Chu Trọng Sơn giơ tay chỉ về một hướng.
Giang Nhu, Tống Thanh Thiển và Lâm Ngọc Lan cùng lúc theo, chỉ thấy ở một góc khuất, cây đàn accordion trắng đen vứt chỏng chơ đất.
Nơi đó ngay cả ánh đèn cũng chiếu tới, chìm trong bóng tối.
Nếu Chu Trọng Sơn mắt tinh, quan sát tỉ mỉ, thì khó ai thể nhận .
Cây đàn quý giá như mà vứt bỏ tùy tiện.
Nếu Hàn Chung Thư thật sự chỉ rời một lát, chắc chắn sẽ nhờ khác giữ hộ.
Khả năng cao là vội vàng rời .
Biết ai đó lôi mất .
“Ha, đúng là một gã đàn ông đáng tin.”
Tống Thanh Thiển bên cạnh, buông một tiếng hừ lạnh khinh miệt.
Sau lời nhắc nhở của Giang Nhu, cả hai họ đều sự chuẩn tâm lý nhất định, dự cảm rằng buổi biểu diễn tối nay chắc chắn sẽ gặp trắc trở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-236-ta-toi-ba-nguoi-dien-xuat-1.html.]
Mưu kế của Lâm Ngọc Dao thật đúng là .
Lại giở trò vặt vãnh ngay giờ lên sân khấu.
Cô căm ghét Giang Nhu đến thế , đến cả Lâm Ngọc Lan cũng màng đến?
Buổi văn nghệ tối nay do Lâm Ngọc Lan phụ trách, nếu bất cứ sự cố nào xảy , trách nhiệm cũng đều thuộc về cô .
Lâm Ngọc Lan vẫn luôn coi cô như em gái ruột mà chăm sóc, mà trong lòng cô , Lâm Ngọc Lan cũng chỉ là một thể lợi dụng tùy ý mà thôi.
Lúc .
Lâm Ngọc Lan cây đàn accordion lẻ loi, nghĩ đến việc cách đây lâu, chính mắt cô thấy Hàn Chung Thư và Lâm Ngọc Dao cùng xuống sân khấu.
Rõ ràng lúc đó vẫn còn ở đây!
Chẳng lẽ thật sự là… Lâm Ngọc Dao đưa Hàn Chung Thư ?
Lâm Ngọc Lan dùng suy đoán tồi tệ nhất để nghĩ về Lâm Ngọc Dao.
Chu Trọng Sơn tìm một chiến sĩ trẻ gần đó để hỏi thăm tình hình.
“Chu đoàn trưởng! Anh hỏi Hàn Chung Thư ạ? Em thấy cùng cô gái mặc váy đỏ múa lúc nãy , hai trông còn mật lắm…”
Anh lính trẻ nhận khí căng thẳng, chỉ kể những gì thấy, còn tưởng đang hóng chuyện gì ho.
Lâm Ngọc Lan lính xong, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan biến.
Sắc mặt cô tái nhợt, hít một thật sâu.
Rồi về phía Giang Nhu, .
“Em Nhu, xin …”
“Chị Ngọc Lan, nhạc đệm thì thôi ạ! Em và Thanh Thiển hai vẫn thể lên biểu diễn, chị.”
Giang Nhu nhanh chóng ngắt lời xin của Lâm Ngọc Lan.
Đồng thời, cô đưa tay, lặng lẽ nắm lấy bàn tay phần lạnh ngắt của Lâm Ngọc Lan.
Tất cả những sai lầm là do Lâm Ngọc Dao gây , liên quan đến Lâm Ngọc Lan, cô cần chị xin .
Tống Thanh Thiển cũng lên tiếng: “Chị Ngọc Lan, em cũng thấy cả.”
Đây Thế vận hội Olympic, nhất định tranh giành vị trí thứ nhất.
Chỉ là một buổi biểu diễn cho vui vẻ mà thôi, quan trọng nhất là niềm vui.
Người cần vui vẻ, cũng bao gồm cả Lâm Ngọc Lan.
Lâm Ngọc Lan Giang Nhu và Tống Thanh Thiển, trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhất thời nên lời.
Giang Nhu và Tống Thanh Thiển khi quyết định xong, liền bắt đầu chuẩn .
Chu Trọng Sơn dặn dò cuối: “Vợ , lên sân khấu đừng căng thẳng nhé, em hát lắm.”
“Cái thì em thừa ~ Anh cứ chờ xem em biểu diễn !”
Giọng Giang Nhu nhẹ nhàng bay bổng, tâm trạng hề ảnh hưởng bởi sự biến mất của Hàn Chung Thư.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Một bên.
Tống Thanh Thiển vợ chồng họ tương tác, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cô cũng chuyện gì đang xảy .
Tống Thanh Thiển bất giác ngẩng đầu về phía đám đông.
Đến khi cô nhận đang gì, thì ánh mắt bắt gặp Hạ Đông Lai giữa dòng .
Hạ Đông Lai vẫn như thường lệ, quân phục, mắt kính, dáng thẳng tắp, trầm mặc.
Anh giữa đám đông náo nhiệt, xung quanh đều tươi lên sân khấu, chỉ ánh mắt là hướng về sân khấu, mà về phía họ.
Rõ ràng cách xa như , trong một gian tối tăm.
Tống Thanh Thiển cảm thấy, dường như cô và Hạ Đông Lai chạm mắt .
Ánh mắt , nóng rực.
Tống Thanh Thiển bỗng thấy bối rối vô cớ.
Cô hoảng hốt dời mắt , hai tay vô thức nắm chặt lấy bộ quân phục .
—— Bộ quân phục cũ thuộc về Hạ Đông Lai.