Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 237: Ta Tới! Ba Người Diễn Xuất (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:14:58
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thanh Thiển, Thanh Thiển?”
Giang Nhu gọi mấy tiếng, Tống Thanh Thiển chút thất thần.
Sẽ xảy chuyện gì nữa chứ?
Nếu cả Tống Thanh Thiển cũng lên sân khấu, một cô đúng là gánh nổi.
May mà Tống Thanh Thiển nhanh hồn.
“Tớ . Tớ chuẩn xong , đến lượt chúng ?”
“Sắp , còn một phút nữa. Đợi dẫn chương trình mấy câu dẫn là . Chúng lên sân khấu cứ hát như lúc tập thôi, hát sai cũng , giữ tâm lý bình thường là .”
Giang Nhu cảm nhận sự căng thẳng đột ngột của Tống Thanh Thiển, liền an ủi.
Tống Thanh Thiển gắng sức gật đầu.
trong lòng cô…
Cô hát sai, cô thể hiện thật .
Cùng lúc đó.
Lâm Ngọc Lan bên cạnh, vẫn im lặng Giang Nhu và Tống Thanh Thiển, vẻ mặt phức tạp, môi mím chặt.
Một luồng cảm xúc đang cựa quậy, va đập trong cơ thể cô.
Cô nụ dịu dàng ấm áp của Giang Nhu, vẻ nghiêm túc của Tống Thanh Thiển khi cẩn thận chỉnh quần áo, họ rõ ràng dồn hết tâm huyết như .
Vậy mà chỉ thiếu một chút nữa thôi…
Ánh mắt Lâm Ngọc Lan cuối cùng hướng về sân khấu ánh đèn lớn.
Vầng sáng thực chỉ là một bóng đèn tròn đơn sơ.
màn đêm đen kịt xung quanh, nó trở thành sự tồn tại rực rỡ duy nhất.
Ngay cả những vì bầu trời đêm cũng trở nên lu mờ, còn ai để ý.
Trong phút chốc.
Một ký ức phủ bụi bấy lâu bỗng trỗi dậy trong đầu Lâm Ngọc Lan.
“ thể…”
Lâm Ngọc Lan lẩm bẩm một .
Giọng cô quá nhỏ, đến nỗi những xung quanh rõ.
Giang Nhu hỏi: “Chị Ngọc Lan, chị gì ?”
Ánh mắt Lâm Ngọc Lan khẽ động, dần dần trở vẻ bình tĩnh.
Vẻ mặt cô vẫn dịu dàng như , nhưng thêm một nét kiên định nhàn nhạt.
“Em Nhu, chị thể lên sân khấu cùng các em, đệm nhạc cho các em.”
“A… Chị Ngọc Lan, chị chơi đàn accordion ?”
“. Chị !”
Ánh mắt Lâm Ngọc Lan trầm xuống, kiên định vô cùng.
Cô chơi đàn accordion, thời niên thiếu từng , thích.
Một thứ yêu thích đến , nhưng dần dần, hiểu ngay cả chính cô cũng lãng quên.
Lâm Ngọc Lan tạm thời gác công việc trong tay.
Cô nhanh chóng bước tới, nhặt cây đàn accordion vứt chỏng chơ đất lên, đeo ngực, mặt Giang Nhu và Tống Thanh Thiển.
“Chị các em luyện tập cùng Hàn Chung Thư, giai điệu chị đều nhớ cả , tin chị , chị sẽ mắc .”
Giang Nhu Lâm Ngọc Lan , mơ hồ cảm thấy gì đó đổi cô.
Giang Nhu gắng sức gật đầu, “Chị Ngọc Lan, chúng em tin chị.”
Tống Thanh Thiển cũng : “Em tin chị!”
…
Trên sân khấu.
Đinh Vân Phi đang dõng dạc giới thiệu.
“Tiếp theo đây… ca khúc sắp trình bày bởi Giang Nhu, Tống Thanh Thiển, và phần nhạc đệm của Hàn Chung Thư…”
Mọi đều thấy tên Hàn Chung Thư, nhưng cuối cùng bước lên sân khấu là Lâm Ngọc Lan.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Vừa thấy Lâm Ngọc Lan, tiếng vỗ tay khán đài đột nhiên trở nên vang dội và nồng nhiệt hơn.
Dường như ai bận tâm đến sự đổi bất ngờ .
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Một bóng khẽ bước lên phía một bước.
Anh lính trẻ bên cạnh đó giật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-237-ta-toi-ba-nguoi-dien-xuat-2.html.]
“Lương đoàn trưởng? Em chen ạ? Xin … Mọi bình tĩnh chút, đừng đẩy em nữa, em chen cả Lương đoàn trưởng .”
“Không .”
Lương Quang Minh trầm giọng đáp, vẻ mặt vẫn uy nghiêm nghiêm túc như thường lệ, khiến khác dám dễ dàng gần.
Xung quanh , dường như luôn một khí thế mạnh mẽ bao trùm.
giờ phút .
Người đàn ông Lâm Ngọc Lan sân khấu, đôi mắt khẽ rung động.
…
Trên sân khấu.
Lâm Ngọc Lan thấy khán giả bên , bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn cây đàn accordion mặt.
Hai tay cô đặt lên cây đàn, một bên kéo hộp đàn, một bên là những phím đàn trắng đen.
Khi ngón tay chạm phím đàn.
Đầu ngón tay kìm mà run rẩy.
Đã bao nhiêu năm , mười bốn năm mười lăm năm?
Lâm Ngọc Lan còn nhớ rõ nữa.
Ngay khoảnh khắc , cô bắt đầu trở nên căng thẳng.
Cái khoảnh khắc cô đeo đàn lên, xông thẳng lên sân khấu, cứ như thể một Lâm Ngọc Lan khác đang chiếm hữu cơ thể cô.
Chỉ đến khi thực sự sân khấu, Lâm Ngọc Lan mới cảm nhận sự căng thẳng thực sự.
Thế nhưng.
“Chị Ngọc Lan, em tin chị.”
Trong đầu Lâm Ngọc Lan bỗng vang lên giọng của Giang Nhu.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng Giang Nhu và Tống Thanh Thiển đang phía sân khấu.
Ánh đèn đỉnh đầu hòa ba họ một thế giới nhỏ bé.
Lâm Ngọc Lan hít một thật sâu.
Bắt đầu!
Giai điệu vui tươi của bài hát “Em Yêu Thiên An Môn Bắc Kinh” theo đó vang lên…
Lúc đầu, Lâm Ngọc Lan vẫn đ.á.n.h sai vài nốt, dù cũng nhiều năm trôi qua, cô còn thuần thục nữa.
dần dần.
Khi tiếng đàn của cô hòa quyện cùng tiếng hát của Giang Nhu và Tống Thanh Thiển.
Như những con hải âu sải cánh bay lượn bầu trời.
Sự căng thẳng trong lòng Lâm Ngọc Lan dần tan biến.
Cô cần suy nghĩ, những ngón tay lướt những giai điệu tuyệt vời.
Ngay cả tâm trạng của cô cũng trở nên nhẹ nhàng, bay bổng.
Không khí xung quanh cũng theo cảm xúc của bài hát mà dần sôi động lên.
Đặc biệt là bài cuối cùng, “Kế Thừa Truyền Thống Cách Mạng Vinh Quang”.
Không chỉ còn là màn biểu diễn của Giang Nhu và Tống Thanh Thiển, mà các chiến sĩ bên cạnh cũng đang cất cao giọng hát.
“Đầu đội ngôi năm cánh đỏ tươi, lòng mang chí khí cách mạng hào hùng…”
“Quan binh đoàn kết, trăm trận trăm thắng, quân dân đoàn kết, uy lực vô cùng…”
“Hướng về thắng lợi, dũng tiến lên!”
Tiết mục cuối cùng gần như kết thúc trong màn đại hợp xướng của .
Ngay cả những màn biểu diễn chốt hạ khác cũng thể nào sánh với cảnh tượng hùng tráng của đồng thanh như .
…
Sau khi ba xuống sân khấu.
Trên mặt Lâm Ngọc Lan từ khi nào nở nụ rạng rỡ.
Cô đặt cây đàn xuống, tiếp tục bận rộn, nhưng so với vẻ nghiêm túc ban đầu, thêm một chút nhẹ nhõm.
Giang Nhu : “Chị Ngọc Lan, em và Thanh Thiển nhé.”
Lâm Ngọc Lan nhắc nhở: “Ừ, mười phút nữa là chiếu phim , các em tìm chỗ mà xem nhé.”
“Vâng, chúng em nhớ ! Chị Ngọc Lan, chị chơi đàn lắm!”
Giang Nhu bước tới, ôm Lâm Ngọc Lan một cái thật chặt, kéo tay Tống Thanh Thiển, về phía các chiến sĩ đang .
Tống Thanh Thiển thắc mắc hỏi: “Cậu kéo tớ ?”
Giang Nhu : “Sợ là xem phim cùng trung đội trưởng Hạ, sợ quá chạy mất.”
Tống Thanh Thiển thầm nghĩ: Xem phim thôi mà, gì mà chạy?