Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 239: Sao Anh Ta Có Thể Thích Mình?
Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:15:57
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nụ hôn của Hạ Đông Lai tương xứng với khí chất của .
Nó thô bạo và hoang dã.
Tay như gọng kìm, một tay siết chặt gáy Tống Thanh Thiển, tay ôm eo cô, lực đạo nặng nề giam cầm cô thật sâu.
Chỉ khảm cô lồng n.g.ự.c .
Tống Thanh Thiển cảm thấy một cơn đau nhói, nhưng ngay cả cơ hội nức nở cũng .
Mọi âm thanh và cả thở đều nuốt chửng .
Đôi môi mỏng của Hạ Đông Lai mang theo một sự cuồng dã gần như xâm chiếm cô.
Là chiếm hữu, là thể chối từ.
Tống Thanh Thiển cảm nhận thở hoang dã tỏa từ , sự thôi thúc nguyên thủy sâu trong lòng đàn ông, bao trùm lấy cô.
Cô cảm nhận rõ ràng, Hạ Đông Lai là một quân nhân đích thực, khí thế đáng sợ như , chỉ quân nhân mới .
Muốn chạy trốn…
thể thoát…
Giống như tình cảnh của cô suốt cả buổi tối hôm nay, trong nụ hôn của Hạ Đông Lai, cảm xúc lên đến đỉnh điểm.
Cơ thể Tống Thanh Thiển áp chặt n.g.ự.c , gần như vô lực, sự giãy giụa trở nên vô nghĩa, ngay cả thở cũng thể tự chủ.
Người đàn ông mất kiểm soát , như biến thành tường đồng vách sắt, là thứ mà Tống Thanh Thiển thể nào vượt qua.
Cho đến khi ——
“Hự ——”
Hạ Đông Lai đột nhiên phát một tiếng thở dốc nén.
Trên môi thêm một vết rách, một vệt m.á.u đỏ tươi rỉ , khoang miệng cũng là vị gỉ sắt.
Anh vươn đầu lưỡi, l.i.ế.m một cái.
Nóng rát, đau buốt.
khiến … một chút hối hận.
Tống Thanh Thiển nay bao giờ là một cô gái yếu đuối.
Cô thể tồn tại một cách khác biệt giữa những lời chế nhạo mỉa mai của xung quanh, thứ chống đỡ cô mãi mãi là lòng tự tôn và kiêu hãnh sâu trong đáy lòng.
Giờ phút vẫn như thế.
Cho nên ——
Chát.
Là một tiếng tát vang dội.
Tống Thanh Thiển khó khăn lắm mới giãy , cơ thể mềm nhũn vô lực vững.
cô nghiến chặt răng, đôi mắt dài hẹp , dùng hết sức lực , tát Hạ Đông Lai một cái.
Dùng sức.
Để trút giận.
Trút cảm xúc tên trong lòng cô.
“Tại ? Hạ Đông Lai, tại như ?”
Tống Thanh Thiển tức giận chất vấn.
Đôi mắt vốn đỏ vì , giờ càng đỏ hơn, tràn ngập sự hổ và giận dữ.
Bị một đàn ông bất ngờ cưỡng hôn, là một trải nghiệm .
đồng thời cô hoảng loạn…
Bởi vì ngay , phản ứng của cơ thể và ý thức của não bộ cô, đều hề ghét nụ hôn .
Tại như ?
Tống Thanh Thiển bao giờ rối rắm như thế , thể gỡ rối những suy nghĩ hỗn loạn.
Chỉ cái tát , mang theo một lực đạo nóng rát, bỏng rát lòng bàn tay cô.
Bên ngoài.
Mưa tí tách vẫn tạnh, tiếng mưa dường như càng lớn hơn.
Mưa theo gió, ào ào thổi trong phòng.
Thổi chiếc đèn trong phòng khẽ lay động, ánh đèn cũng theo đó mà chập chờn, ngừng lướt qua hai .
Ánh sáng lúc tỏ lúc mờ.
Hạ Đông Lai vẫn luôn cúi đầu, ánh sáng u tối che khuất gương mặt , khiến thấy rõ biểu cảm mặt .
Một lúc .
Khi Hạ Đông Lai ngẩng đầu lên, đôi mắt kính che đậy, lộ .
Con ngươi đen thẫm, lóe lên sự sắc bén như của một con báo săn mồi, cùng với d.ụ.c vọng chiếm hữu dày đặc.
Ngay cả khi tát một cái thật mạnh.
Vẻ mặt Hạ Đông Lai vẫn hề đổi.
Ánh mắt gắt gao chăm chú Tống Thanh Thiển, đôi mắt hoảng loạn của cô, hành động c.ắ.n chặt môi , cùng với bộ quần áo xộc xệch .
Tất cả những điều , thật .
Chỉ cần nghĩ đến việc tất cả đều do gây , trong lồng n.g.ự.c Hạ Đông Lai một cảm giác thỏa mãn lạ thường.
Anh chỉ cô rối loạn.
Biến tất cả thành của .
“Anh sẽ xin .”
Trong sự tĩnh lặng, Hạ Đông Lai đột nhiên lên tiếng.
Giọng khàn khàn trầm thấp, như sỏi đá, nặng nề nghiền lên trái tim khác.
Tống Thanh Thiển khẽ run rẩy một cách khó nhận .
Cô vội vàng nắm chặt lòng bàn tay, cố nén phản ứng của cơ thể, giữ vững ánh mắt kiêu ngạo, chịu thua Hạ Đông Lai.
Cô một câu trả lời.
Muốn tại Hạ Đông Lai trở nên như .
Chẳng lẽ đây là một cách… sỉ nhục kỳ quái nào đó?
Khi Tống Thanh Thiển đang chìm trong sự tức giận và hổ, ngừng giãy giụa, giọng của Hạ Đông Lai một nữa vang lên.
“Thanh Thiển, hôn một thích, đó là bản năng.”
Dục vọng u tối dần dần rút khỏi đôi mắt Hạ Đông Lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-239-sao-anh-ta-co-the-thich-minh.html.]
Khi những lời trầm thấp, dần dần trở thành đàn ông trầm tĩnh, nho nhã ngày thường.
Thế nhưng.
Trong đầu Tống Thanh Thiển, thứ gì đó nổ tung.
Còn mạnh hơn cả một quả mìn.
… Thích?
… Người thích?
Khoan !
Cô… là Hạ Đông Lai thích?
Sao thể?!
Sao thể!
Tống Thanh Thiển từ đáy lòng tin chuyện , khuôn mặt ửng đỏ hiện lên sự kinh ngạc, thậm chí là hoảng sợ.
“Hạ Đông Lai, trò đùa vui chút nào.”
Cô trợn tròn mắt, Hạ Đông Lai một cách thể tin nổi.
Trò đùa?
Khóe miệng Hạ Đông Lai giật giật, nhếch lên, là một nụ khổ gượng gạo.
Lời tỏ tình mà cho là sâu sắc, trong tai Tống Thanh Thiển, trở thành một trò đùa hoang đường.
Từ nhiều năm , chẳng vẫn luôn như ?
Tình cảm của , mặt Tống đại tiểu thư cao thể với tới ngày xưa, cũng là một trò đùa, hèn mọn vô dụng như một con kiến.
Chỉ điều, Hạ Đông Lai còn là thiếu niên ngày xưa.
Anh bây giờ là chồng của Tống Thanh Thiển, họ là vợ chồng, sống một mái nhà.
Giống như chính Hạ Đông Lai , sẽ hối hận về hành động hôm nay.
Anh mở lời, sẽ bao giờ thu .
“Thanh Thiển, đó là trò đùa. Đó là tình cảm của dành cho em, thích em, từ nhiều năm thích em.”
Tâm trạng của Tống Thanh Thiển từ kinh ngạc chuyển sang hoảng loạn.
Vẻ mặt của Hạ Đông Lai quá nghiêm túc, quá chân thành, khiến thể nào nghi ngờ sự thật trong lời của .
Anh thật sự… thích cô?!
Hơn nữa là từ nhiều năm , thích cô?!
Bởi vì thích cô, nên mới hôn cô?!
Khoan —— thể nào… thể… thể nào…
Đồng tử Tống Thanh Thiển run rẩy, khẽ lắc đầu, trong lòng giãy giụa kịch liệt.
Điều cô vẫn luôn phủ nhận, là chữ “thích” trong miệng Hạ Đông Lai, mà là suy nghĩ cố hữu trong đầu cô bấy lâu nay.
Hạ Đông Lai thể thích cô !
Đó là điều tuyệt đối thể.
Tống Thanh Thiển chìm trong sự rối rắm nội tâm.
Hạ Đông Lai giáng một đòn mạnh tim cô.
Anh : “Bởi vì thích em, nên mới xem mắt với em, mới kết hôn với em.”
Tống Thanh Thiển đột nhiên lùi một bước.
Cô ngẩng đầu, đàn ông mặt.
Rõ ràng chỉ là thiếu một cặp kính thôi, tại giống như quen .
“Không thể nào… thể nào… thể thích …”
Tống Thanh Thiển ngừng lẩm bẩm.
Cô từ đáy lòng thể tin.
Vừa , lảo đảo lùi .
đàn ông mặt, vẫn đang từng bước ép sát.
Hạ Đông Lai rõ ràng còn điều , rõ ràng chuyện với Tống Thanh Thiển.
“Thanh Thiển…”
Anh lên tiếng.
Tống Thanh Thiển chạy mất.
Chạy trốn theo đúng nghĩa đen.
Lượng thông tin bùng nổ khiến Tống Thanh Thiển mất kiểm soát, nếu ở cùng Hạ Đông Lai một mái nhà, lẽ cô sẽ tự nổ tung .
Tống Thanh Thiển , lao cơn mưa lớn.
Họ vội vàng trở về, cổng sân còn đóng.
Tống Thanh Thiển một mạch xông ngoài, mưa lớn tầm tã rơi xuống cô, ướt mái tóc dài và quần áo ngay lập tức.
Cô như hề cảm nhận , cứ thế trong mưa lớn.
“Không thể nào… thể nào…”
Mưa rào rào rơi xuống.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Xung quanh là một mảng tối đen, thỉnh thoảng ánh sáng yếu ớt, từ những ngôi nhà xung quanh lọt .
Tống Thanh Thiển thấy rõ đường.
Cô dẫm lên những giọt nước lạnh băng mặt đất, ngừng về phía , nhiều lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Trong bóng tối, cách cô xa.
Luôn một bóng hình khác theo xa gần.
Khi Tống Thanh Thiển lảo đảo, sẽ căng thẳng tiến lên vài bước, dường như đỡ cô.
khi Tống Thanh Thiển vững , lặng lẽ lùi , vẫn giữ cách xa gần.
Cứ thế theo.
Cho đến khi bóng dáng Tống Thanh Thiển sân nhà Chu Trọng Sơn.
“A Nhu…”
Giọng yếu ớt, mang theo sự run rẩy nghẹn ngào, theo làn mưa truyền đến tai Hạ Đông Lai.
Anh từ xa một lúc, mặc cho mưa rơi xuống .
Một lúc lâu .
Mới lặng lẽ rời .