Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 242: Té Ngã, Lương Quang Minh Phẫn Nộ (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:15:59
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa cơn mưa như trút nước.
Lương Quang Minh âm thầm nghiến răng, cuối cùng nửa câu đang nghẹn ở cổ họng.
Trong gian trống trải, tiếng gầm giận dữ của Lương Quang Minh ngừng vang vọng.
Làm chấn động cả lồng ngực.
Đó chính là Lương Quang Minh, là đoàn trưởng kiêu hãnh nhất quân, là hùng công huân hiển hách, cũng là ứng cử viên cho chức tư lệnh trong tương lai.
Toàn quân đều Lương Quang Minh uy nghiêm trầm , các chiến sĩ ai cũng sợ sự nghiêm khắc, sắc bén, chút xuề xòa của .
Chu Trọng Sơn tuy mặt lạnh, nhưng vẫn những lúc hòa với binh lính, thậm chí còn đồng bắt heo.
Chỉ Lương Quang Minh, là đàn ông thể dễ dàng trêu chọc nhất, cũng là cao thể với tới nhất trong doanh trại.
Chưa ai từng thấy dáng vẻ mất kiểm soát của Lương Quang Minh.
Ngay cả khi một viên đạn xuyên qua lồng n.g.ự.c đàn ông , e rằng cũng sẽ nhíu mày một chút nào.
Vậy mà giờ phút .
Mọi đều thấy cảnh Lương Quang Minh gầm lên giận dữ.
Tiếng quát khàn khàn của , là hướng về phía Lâm Ngọc Lan.
Trong phút chốc.
Những lính trẻ vốn đang bận rộn, sợ đến mức dám động đậy, dám phát một tiếng động nhỏ nào.
Người chiếu phim gần họ nhất, càng run lẩy bẩy ở một bên.
Anh thật sự gì cả…
Cũng nhờ Lâm Ngọc Lan giúp…
Chỉ nước mưa, tiếng tí tách vẫn còn tiếp diễn.
Cuối cùng vẫn là Chu Trọng Sơn bước tới, nhắc nhở Lương Quang Minh đang trong cơn thịnh nộ một câu.
“Lương đoàn trưởng, trời vẫn còn mưa đấy, hết hãy để chị dâu trú mưa .”
Lời của Chu Trọng Sơn, khiến cả Lâm Ngọc Lan và Lương Quang Minh cùng bừng tỉnh.
Lương Quang Minh lập tức đỡ Lâm Ngọc Lan dậy.
Lúc Lâm Ngọc Lan cứng đờ, bước chân loạng choạng vững.
Giang Nhu giao Chu Tiểu Hoa cho Chu Tiểu Xuyên, vội vã tới.
“Chị Ngọc Lan.”
Cô lo lắng gọi.
Sắc mặt Lương Quang Minh vẫn khá hơn là bao, âm trầm đáng sợ, giống như một con sư tử sắp nổi giận.
Giang Nhu mà cũng chút sợ hãi.
Dù thì loại đàn ông phong thái quan trường cấp cao , lúc bình thường giận mà uy, huống chi là lúc thật sự nổi giận.
Thật đáng sợ.
Vẫn là đàn ông thô kệch như Chu Trọng Sơn thì hơn, cảm xúc đơn giản mà trực tiếp, chỉ cần nũng là thể dỗ dành .
Giang Nhu căng thẳng nuốt nước bọt, trong lòng chuẩn lời , định đỡ Lâm Ngọc Lan qua .
đợi cô mở miệng.
Lương Quang Minh lên tiếng , “Ngọc Lan phiền cô chăm sóc, cô thể thương, cô giúp kiểm tra một chút.”
“Vâng, Lương đoàn trưởng…”
Cứ như .
Lương Quang Minh đỡ Lâm Ngọc Lan sang một bên, giao cho Giang Nhu, xử lý chuyện khác.
Trước khi rời .
Bước chân Lương Quang Minh dừng một chút, ánh mắt nặng nề đầu một cái.
…
Giang Nhu đỡ Lâm Ngọc Lan phòng nghỉ.
“Chị Ngọc Lan, chị mau xuống . Chị thấy thế nào? Có chỗ nào khỏe ? Ở đây khác, chị cứ với em, .”
Cơ thể Lâm Ngọc Lan vẫn còn đang run rẩy nhẹ.
Không phân biệt là vì căng thẳng sợ hãi, là tiếng quát của Lương Quang Minh dọa cho.
Cô ngơ ngác, lâu vẫn hồn.
“Chị Ngọc Lan?”
“Chị Ngọc Lan?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-242-te-nga-luong-quang-minh-phan-no-2.html.]
Giang Nhu gọi mấy tiếng, Lâm Ngọc Lan vẫn phản ứng.
Cô thấy đôi tay Lâm Ngọc Lan đang ôm chặt lấy bụng , liền từ từ đưa tay qua, đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay ướt đẫm nước mưa của Lâm Ngọc Lan.
Nhẹ nhàng lên tiếng.
“Chị Ngọc Lan, đừng sợ. Chị ngã, Lương đoàn trưởng ôm lấy chị . Chị , đứa bé trong bụng cũng .”
Lâm Ngọc Lan giữa cái lạnh buốt, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay Giang Nhu.
Ý thức hoảng hốt, cuối cùng cũng trở .
Cô ngẩng khuôn mặt ướt đẫm lên, vành mắt đột nhiên đỏ hoe, một phen kinh hãi, những giọt nước mắt sợ hãi bi thương rơi xuống.
Lâm Ngọc Lan lặng lẽ chảy nước mắt, ngay cả tiếng nức nở cũng .
Chỉ đôi vai mảnh khảnh, đang run lên từng hồi.
Giang Nhu thấy một trận đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Ngọc Lan, như đang dỗ dành Chu Tiểu Hoa, dịu dàng vỗ về lưng cô.
“A Nhu, chị sợ… Chị sợ lắm…”
“Khóc chị, là …”
An ủi bao nhiêu cũng bằng để Lâm Ngọc Lan trút hết nỗi lòng một .
Ngay cả cũng thành tiếng, đó là một cuộc đời dồn nén đến mức nào.
…
Thời gian trôi qua bao lâu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Lâm Ngọc Lan giật , lập tức lau nước mắt.
Giang Nhu cửa.
Cả hai đều đang lo lắng đến là Lương Quang Minh.
May mà cuối cùng xuất hiện là Chu Trọng Sơn.
Chu Trọng Sơn một tay bế Chu Tiểu Hoa, một tay dắt Chu Tiểu Xuyên, thẳng trong mà ở cửa với Giang Nhu.
“Bên ngoài xử lý gần xong , Lương đoàn trưởng đang lo nốt việc cuối. Vợ , chúng nên về nhà thôi.”
Lời của mang theo ý nhắc nhở.
Giang Nhu vẫn yên tâm về Lâm Ngọc Lan.
“Chị Ngọc Lan…”
“Em Nhu, em và Chu đoàn trưởng mau về . Trời trở lạnh , đừng để Tiểu Hoa và Tiểu Xuyên gió lạnh, về sớm một chút.”
Lâm Ngọc Lan lưng về phía cửa, dùng tay áo lau nước mắt, giọng vẫn còn nghẹn ngào.
cảm xúc mất kiểm soát của cô, rõ ràng bình tĩnh .
Lâm Ngọc Lan Giang Nhu lo lắng, liền nhẹ nhàng đẩy cô.
“Em , chị .”
Giang Nhu do dự, nhưng nghĩ đến Lương Quang Minh vẫn còn ở đó, cho dù cô và Lâm Ngọc Lan gì, mặt đàn ông cũng tiện.
Thà rằng chọn một thời điểm thích hợp hơn.
“Chị Ngọc Lan, em về nhà .”
Lâm Ngọc Lan ngay lúc vẫn còn quan tâm đến Giang Nhu, “Ừ, đường cẩn thận, về đến nơi thì uống chút nước gừng cho khỏi cảm lạnh.”
“Vâng, chị cũng nhé, chăm sóc bản cho .”
Giang Nhu xác nhận vẻ mặt của Lâm Ngọc Lan cuối.
Mới quyết tâm rời .
Giang Nhu khỏi phòng, một bóng vụt từ bên cạnh.
“Chị dâu, cho chị !”
Tống Nham từ xuất hiện, tay cầm một chiếc ô màu đen, đưa cho Giang Nhu.
Giang Nhu chiếc ô, hỏi: “Tống Nham, còn ô ?”
“Còn ạ, Lương đoàn trưởng cho lấy ô , chúng đủ dùng, chị dâu cứ yên tâm cầm.”
“Được, cảm ơn .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Giang Nhu chỗ Lương Quang Minh còn ô, mới yên tâm phần nào.
Cô nhận Chu Tiểu Hoa từ lòng Chu Trọng Sơn, ôm chặt lấy.
Chu Trọng Sơn thì một tay bế Chu Tiểu Xuyên lên, tay mở ô.
Dưới chiếc ô màu đen, một nhà bốn chen chúc, màn mưa đêm đen kịt, vội vã bước về nhà.
Đêm nay đầy biến động, vẫn còn kết thúc.