Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 246: Bắt Nạt Anh Ta (3)

Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:16:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Trả bánh bao cho .”

 

Khi Hạ Đông Lai câu , giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

 

Thậm chí đến lông mày cũng nhíu một chút, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng đến tột cùng, chăm chú những xung quanh.

 

Những lấy việc trêu chọc Hạ Đông Lai vui, là thấy run rẩy, tỏ khúm núm; hoặc là thấy tức giận điên cuồng, nhưng thể phản kháng, cuối cùng thể cam chịu.

 

Bởi vì chỉ như , mới thể thỏa mãn cảm giác tự cao tự đại từ nhỏ đến lớn của họ.

 

thì những khác xung quanh họ, ai cũng tỏ thái độ sợ sệt như .

 

Họ quá quen, cảm thấy sinh , ý thức sai lầm của bản .

 

sự xuất hiện của Hạ Đông Lai, chính là một kẻ dị biệt.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Anh sợ hãi khuất phục, cũng tức giận bất cam.

 

Bất kể họ dùng sự nghèo khó để chế nhạo , dùng lời để tổn thương , phản ứng của Hạ Đông Lai vẫn luôn là —— chút để tâm.

 

Đôi mắt đen thẳm của , vĩnh viễn một gợn sóng.

 

Thái độ thờ ơ, thèm để ý , ngược giống như một sự khinh miệt đối với họ.

 

Cứ như thể hành động của họ, chỉ là trò hề của những vai diễn lố bịch.

 

Thế nên những càng thêm cam lòng!

 

Nếu Hạ Đông Lai cốt cách như , thì hãy bẻ gãy cốt cách của xem.

 

Xem xương cốt của Hạ Đông Lai cứng, là thủ đoạn của họ cứng hơn.

 

“Ha ha ha ha… Các thấy ? Cậu dám lệnh cho , lệnh cho trả bánh bao cho …”

 

“Thằng nhãi ranh, thể lệnh cho tao việc, còn sinh !”

 

“Mày là cái thá gì chứ! Chẳng chỉ ỷ đầu óc , thành tích giỏi, các thầy cô che chở cho mày , mày tin tao bảo hiệu trưởng đuổi học mày ? Để mày học nữa!”

 

Từng câu từng câu uy hiếp, gần như là bóp nghẹt cổ họng Hạ Đông Lai.

 

Một tên nhà quê từ nông thôn , chỉ dựa thành tích học tập, nếu cho học nữa, thì cả đời ngày ngóc đầu lên .

 

Chỉ thể ngoan ngoãn lăn về quê trồng trọt.

 

Hoặc là lóc cầu xin họ đại phát từ bi, giơ cao đ.á.n.h khẽ.

 

Các bạn học cũng đều câu thế lực, tất cả đều chờ xem trò của Hạ Đông Lai.

 

Thế nhưng.

 

Hạ Đông Lai lay động.

 

Anh như thấy những lời ngạo mạn mà c.h.ế.t đó, thậm chí còn lười liếc con trai một cái.

 

Thứ thể khiến Hạ Đông Lai chú ý, chỉ chiếc bánh bao chay cứng ngắc .

 

Chiếc bánh bao trong tay họ, ngừng ném qua ném .

 

“Thằng nhãi ranh, bánh bao của mày ? Lại đây mà cướp !”

 

“Chỉ cần mày dám động thủ, tao sẽ báo cáo hiệu trưởng là mày đ.á.n.h !”

 

“Lại đây! Mày sợ gì ? Có bản lĩnh thì đây mà cướp bánh bao …”

 

Chiếc bánh bao chay cứng ngắc, từ bột mì trắng, mà là từ loại bột thô rẻ tiền nhất, khô cứng, để mấy ngày .

 

Đó thật sự là thức ăn duy nhất trong ngày của Hạ Đông Lai.

 

Đó là lương thực!

 

Ở quê , ngay cả một hạt lúa mì rơi đất, cũng cẩn thận nhặt lên.

 

Dù là lúa mì nhà trồng, cũng nỡ ăn, mà để dành bán lấy tiền.

 

Nhà nào nhà nấy đều ăn khoai lang và khoai tây…

 

Bánh bao của , nhất định cướp về!

 

Hạ Đông Lai chiếc bánh bao ném qua ném , hai tay siết chặt thành nắm đấm, khuôn mặt gầy gò của thanh niên từ từ hiện lên vẻ tức giận.

 

Tất cả những điều , là thứ mà những xung quanh thấy nhất.

 

“Các xem, nó tức giận , hóa mày cũng tức giận … Ha ha ha… Đồ nhà quê, bản lĩnh thì động thủ …”

 

Sự tức giận của Hạ Đông Lai trở thành liều t.h.u.ố.c kích thích cho họ.

 

Họ phiên ném, ném chiếc bánh bao càng lúc càng cao, càng lúc càng nhanh, giống như ném túi cát.

 

giơ cao cánh tay.

 

“Cho mày ! Bắt lấy ——”

 

Chiếc bánh bao bay lên, khi một khác đưa tay bắt, cẩn thận tuột tay.

 

Chiếc bánh bao cứng ngắc rơi xuống.

 

Cộp.

 

Khi rơi mặt đất, phát một tiếng vang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-246-bat-nat-anh-ta-3.html.]

 

Chiếc bánh bao dính đầy bụi bẩn, lộc cộc lăn về phía ——

 

Ngay lúc .

 

Cửa lớp học, một bóng bước .

 

Giọng nhẹ nhàng của đó, mang theo một chút bực bội.

 

“Không hẹn nhà hàng Tây ăn bít tết , các rốt cuộc ?”

 

Cùng lúc đó.

 

Khi đó bước lớp học.

 

Đôi giày da màu đen chân, dẫm lên chiếc bánh bao.

 

Người , chính là Tống Thanh Thiển.

 

 

Chiều hôm đó tiết học gì, họ một đám hẹn ăn trưa ở nhà hàng Tây nhất Thượng Hải.

 

Tống Thanh Thiển và các bạn nữ đợi ở bên ngoài lâu, nhưng mãi thấy các bạn nam khác tới.

 

Các bạn nữ đẩy qua đẩy , nhưng ai dám lên tiếng hối thúc.

 

Tống Thanh Thiển thật sự đợi đến mất kiên nhẫn, mới tự một chuyến.

 

Cô mặc đồng phục của trường, áo sơ mi màu xanh lam phối với chân váy chữ A, cùng với đôi tất dài đến đầu gối, và đôi giày da dê nhỏ đắt tiền.

 

Đôi giày da đó, là do ông nội mời một thợ già ở Thượng Hải, thủ công riêng cho cô.

 

Đôi giày chân, mềm mại và thoải mái.

 

Ngay khoảnh khắc cô bước lớp học, đế giày truyền đến một cảm giác khác lạ.

 

dẫm thứ gì đó.

 

Tâm trạng vốn bực bội của Tống Thanh Thiển, càng thêm nhíu chặt mày.

 

Cô khẽ liếc mắt xuống, thấy một chiếc bánh bao chay bẩn thỉu.

 

Dẫm thì dẫm thôi.

 

Một cái bánh bao mà ngay cả ch.ó cũng chắc ăn, đáng để thứ hai.

 

Tống Thanh Thiển nhanh chóng ngước mắt lên.

 

Đôi mắt phượng đơn dài hẹp, tràn đầy vẻ kiêu ngạo, một chân bước qua.

 

Sau đó…

 

Cô mới thấy cảnh tượng trong lớp học.

 

Một đám con trai tụ tập ồn ào, và ở giữa là một thanh niên, bất kể là trang phục khí chất đều hợp với những còn .

 

Anh hình như là học sinh chuyển trường, tên là… tên là… cái gì đó.

 

Tống Thanh Thiển nhớ tên của Hạ Đông Lai, cũng nhớ mặt , cho dù ở cùng một lớp học, cô cũng bao giờ để ý đến.

 

Giống như chiếc bánh bao cô dẫm chân, đáng để thứ hai.

 

, giờ phút .

 

Tống Thanh Thiển thấy sự tức giận trong mắt đối phương.

 

Chàng thanh niên mảnh khảnh quật cường, đang gắt gao về phía cô.

 

Như một con thú hoang trong rừng, như thể bất cứ lúc nào cũng thể lao tới, giương vuốt sắc.

 

Loại khí thế lạnh lùng đáng sợ , xuất hiện một thanh niên mới chỉ 17-18 tuổi, đây là điều vô cùng hiếm thấy.

 

Thế nên, Tống Thanh Thiển khỏi thêm vài , bất giác ghi nhớ khuôn mặt .

 

Các bạn học khác xung quanh ngờ xảy cảnh .

 

Họ kinh ngạc, sửng sốt, nhưng cũng chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

 

Một cái bánh bao thôi mà, đáng để bận tâm.

 

Sự tức giận của Hạ Đông Lai thôi mà, đáng nhắc tới.

 

“Đi! Đi ăn trưa thôi! Trưa nay bít tết mời, các cứ ăn thoải mái.”

 

“Cậu thật ? Cậu mời, tớ ăn hai phần!”

 

“Đi , thôi! Đừng để đợi lâu, nhanh chân lên.”

 

Họ vui vẻ , như chuyện gì xảy , mang theo vẻ thanh xuân phơi phới rời khỏi lớp học, cũng kéo theo Tống Thanh Thiển cùng .

 

“Đều tại thằng nhãi ranh đó, hại tớ suýt nữa quên cả chuyện ăn trưa. Tống Thanh Thiển, đừng giận, đợi ăn xong bít tết mua bánh kem, bánh kem bơ của Khải Tư Lặc thế nào? Cậu thích …”

 

Tống Thanh Thiển vây quanh rời .

 

Trong đầu cô, vẫn là đôi mắt đen thẳm sắc bén giận dữ lúc nãy.

 

Trong lúc ngừng về phía .

 

Tống Thanh Thiển đầu một cái…

 

 

Loading...