Tỳ nữ bỏ trốn - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:28:25
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong điện tĩnh mịch vô cùng, dường như tiếng châm rơi cũng thể thấy.

Rõ ràng mùa đông, nhưng trong điện giống như một động băng giá toát khí lạnh, khiến nhịn rùng .

Phương Đào quỳ mặt đất xếp quần áo, tâm trạng khỏi thấp thỏm.

Nàng cầu xin xong, Tiêu Hoài Tiễn thật lâu gì, đang suy nghĩ gì, nhưng nàng mơ hồ cảm giác ánh mắt sắc bén của như lưỡi d.a.o dừng đầu nàng, dường như ngay đó, sẽ chặt đứt đầu nàng.

Phương Đào theo bản năng sợ hãi sờ sờ cổ, trong lòng nhất thời chuông cảnh báo vang lên.

Nàng suýt nữa quên mất, cẩu hoàng đế bao giờ là lương thiện, lời chắc là thật, nhưng khi tay g.i.ế.c thì hề lưu tình chút nào.

Nếu để nàng, thứ "thuốc" , rời cung, nhiều cách để g.i.ế.c nàng.

Phương Đào c.ắ.n môi, lặng lẽ ngẩng đầu sắc mặt .

Ngón tay dài rắn rỏi của Tiêu Hoài Tiễn sáng bóng, từng cái hung hăng siết chặt miếng ngọc lạnh trong tay, nhận thấy Phương Đào đang lén , lạnh lùng nhếch khóe môi, lạnh một tiếng nhẹ và ngắn ngủi.

"Nàng thật sự rời cung?"

Phương Đào vội vàng gật đầu: "Nô tỳ trong cung, chỉ về nhà."

Môi mỏng của Tiêu Hoài Tiễn ngậm đầy nụ lạnh.

Quê hương của nàng ở nơi thâm sơn cùng cốc nào, trở về ?

Nàng bạn cũ, biểu ca xa ở Lâm Châu là một kẻ gì, nàng ở quê hương nhà đất, khi trở về khó tránh khỏi dựa khác giúp đỡ, cuộc sống nhất định sẽ dễ dàng.

Tiêu Hoài Tiễn rũ mắt liếc đỉnh đầu đen nhánh của nàng, mở miệng, giọng lạnh lùng như băng.

"Nàng hầu hạ trẫm công, trẫm thể thưởng nàng một phân vị, trong cung sinh con đẻ cái cho trẫm, trẫm sẽ bạc đãi nàng."

Gần như cùng lúc dứt lời, Phương Đào liền lập tức chút do dự lắc đầu.

Nàng quý mạng quen tự do, mới cả đời vây hãm trong cung, lo lắng đề phòng hầu hạ lấy lòng vị đế vương tàn nhẫn và bạc tình ngoài mặt một đằng trong lòng một nẻo , cùng vợ cả tiểu tương lai của đấu đá lẫn .

Phương Đào từ chối dứt khoát.

"Đa tạ Hoàng thượng, nô tỳ trong cung."

Nói xong, nàng vội vàng quỳ rạp mặt đất dập đầu thật mạnh một cái: "Hoàng thượng, quân vô hí ngôn, giữ lời hứa, thỉnh ngài thả nô tỳ thôi."

Thần sắc Tiêu Hoài Tiễn lạnh lẽo như băng.

Phương Đào điều, , đ.â.m nam tường đầu, đợi nàng nếm hết đau khổ, sẽ ngày tìm đến cầu xin .

Trong điện trầm mặc hồi lâu, Tiêu Hoài Tiễn chậm rãi vuốt ve Chiếc Nhẫn Ngọc Lạnh, nhanh chậm : "Trẫm là vua một nước, tự nhiên quân vô hí ngôn, nếu nàng rời cung, trẫm chiều theo nàng ."

Hắn lơ đễnh liếc Phương Đào một cái.

Nghe lời , khóe môi nàng cong lên, dáng vẻ lén lút vui mừng , căn bản che giấu .

Tiêu Hoài Tiễn tràn đầy lạnh.

Hắn cúi , duỗi tay nâng Phương Đào dậy, ôn hòa với nàng: "Nhớ kỹ, nếu nàng gặp khó khăn, bất cứ lúc nào cũng thể đổi ý định, trở bên cạnh trẫm, trẫm hứa hẹn sẽ cho nàng một sắc phong, thì vĩnh viễn giữ cho nàng."

Hôm , Phương Đào vô cùng vui vẻ rời cung.

Thậm chí, sợ cẩu hoàng đế đột nhiên đổi ý, khỏi cổng cung, nàng liền cưỡi lừa chạy như điên ngừng một đoạn đường.

Cho đến khi ném tòa cung điện nguy nga uy nghiêm thật xa phía , nàng mới ôm chặt Đại Mãnh thở phào nhẹ nhõm.

Đi hơn nửa canh giờ, vẫn tới cửa thành, buổi trưa nắng gay gắt chút nóng, và lừa đều mệt, đói bụng.

Phương Đào nhảy xuống khỏi lưng lừa, dắt Đại Hôi đến bóng cây nghỉ ngơi một lát.

Đại Hôi tự tại gặm cỏ dế mèn gốc cây, cái đuôi vui vẻ phe phẩy, Phương Đào trong lòng cũng vui, thả Đại Mãnh , từ trong bọc quần áo lấy một nắm nhỏ hạt gạo rải mặt đất, cho Đại Mãnh mổ ăn.

Nàng nhàn nhã dựa cây, bóc màn thầu trong giấy dầu , ăn một miếng lót .

Mấy ngày nay, nàng tính toán kỹ về quê sẽ gì.

Nàng khai khẩn mảnh đất hoang , trồng một rừng đào sườn núi hoa đào, nàng nuôi một bầy gà vịt, nuôi một hồ cá, đợi nàng thật nhiều tiền, nàng còn tu sửa con sông lớn thỉnh thoảng sẽ vỡ đê...

Bất quá, nghĩ đến tiền bạc, Phương Đào khỏi chút lo lắng thở dài.

Tiêu Hoài Tiễn tuy là thả nàng , nhưng rốt cuộc vẫn cho nàng khoản bạc lớn như hứa.

Hiện tại túi tiền nàng trống rỗng, nửa đồng tiền, quê nàng cách kinh đô ngàn dặm, thế nào để tiền lộ phí trở về là một vấn đề lớn.

Phương Đào suy nghĩ một lát, cũng nghĩ biện pháp nào , thấy hạt gạo mặt đất Đại Mãnh mổ ăn hết từng hạt, Đại Hôi cũng ăn no, Phương Đào liền nhanh chóng cưỡi lừa hướng về phía cửa thành.

Khi chiều tà buông xuống, Phương Đào ngừng thúc giục cuối cùng cũng đến cửa thành phía Tây.

Bất quá, , cửa thành đóng sớm hơn ngày thường nửa canh giờ, Phương Đào tiến lên hỏi, mới là do lệnh mới ban hành hôm nay.

"Phía lệnh, giờ Dậu ( 5-7 giờ tối) một khắc sẽ đóng cửa thành, cô nương nếu khỏi thành, đợi ngày mai."

Không thành, Phương Đào đành dắt lừa lang thang vô định.

Nàng vốn định, nếu thể thuận lợi khỏi thành, sẽ đến ngôi chùa ở ngoại ô từng tá túc ngủ một đêm, nhưng hiện giờ nhốt bên trong kinh đô, nàng quen thuộc nơi , cũng tiền, buổi tối còn thể ngủ .

Màn đêm nặng nề buông xuống, bầu trời vốn trong xanh lặng lẽ chất chồng một tầng mây đen.

Phương Đào dắt lừa một đoạn đường trong m.ô.n.g lung, trung bỗng nhiên *xào xạc* đổ mưa.

Thời tiết đầu thu, ban ngày vẫn sáng sủa ấm áp, nhưng khi đêm xuống lạnh lẽo, cơn mưa thu đột ngột đến càng lúc càng lớn, mang theo cái lạnh che trời lấp đất ập đến.

Phương Đào vội vàng dắt lừa về phía .

 

Phía là con phố với các cửa hàng san sát, một lầu rượu đóng cửa mái hiên, mái hiên đó khá rộng rãi, thể chứa lừa và gà của nàng, Phương Đào đến gần, liền nhanh chóng dắt lừa đến bên trú mưa.

Mưa càng lúc càng lớn, may mắn là phía mái hiên khô ráo, Phương Đào buộc lừa xong, sờ sờ y phục .

Nàng mắc mưa, y phục ướt sũng, dính chặt , tóc cũng ướt, nước mưa dọc theo ngọn tóc ngừng rót xuống cổ.

Gió thổi qua, cả run lên, nàng che miệng hắt lạnh buốt.

Trong bọc quần áo khăn, Phương Đào vội vàng lấy lau mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ty-nu-bo-tron/chuong-67.html.]

khăn và y phục trong bọc quần áo cũng đều mắc mưa, ướt lụp xụp, vắt một cái là nước.

Vắt khô chiếc khăn ướt, miễn cưỡng lau khô nước mưa mặt, y phục còn khô, Phương Đào cũng cũng yên, cả đều khó chịu vô cùng.

Cái lạnh càng lúc càng nặng, vết thương cũ ở chân trái bắt đầu âm ỉ đau nhức, Phương Đào đành ôm Đại Mãnh xổm ở góc tường sưởi ấm, âm thầm cầu nguyện cơn mưa sớm dừng .

Mưa *tí tách tí tách* rơi suốt một đêm, mãi đến khi ánh nắng sớm mờ mờ, mới chậm rãi ngừng .

Phương Đào dựa ván cửa lộn xộn ngủ một đêm, mưa dừng , nàng liền xoa xoa mặt lấy tinh thần, cưỡi lừa đến cửa thành.

Lần nàng đến sớm, nhưng khi tới cửa thành, lính gác đang nghiêm khắc kiểm tra hộ tịch của bá tánh qua , khỏi thành xếp thành một hàng dài.

Phương Đào dắt lừa xếp hàng ở cuối đội ngũ.

Đến lượt nàng, tên lính gác mặt biểu cảm cuốn sổ hộ tịch của nàng, liền nhét trở tay nàng, : "Phía lệnh, gần đây trong thành xảy một vụ án phá, phàm là phụ nữ trẻ tuổi hộ tịch kinh đô đều hiềm nghi gây án, cho phép khỏi thành."

Phương Đào khỏi tức giận nắm chặt nắm tay.

Quy định khỏi thành quả thực thể hiểu nổi, vụ án liên quan gì đến nàng? Chẳng lẽ vì một câu lệnh mơ hồ rõ của bọn họ, nàng ngay cả thành cũng thể ?

Phương Đào định cùng lý luận vài câu, tên lính gác chắp tay, mặt đầy áy náy : "Cô nương, xin , thỉnh nên khó chúng , chúng cũng là phụng mệnh hành sự."

Hắn như , Phương Đào ngược tiện gì nữa, nàng tâm trạng phức tạp mím môi, : "Vậy rốt cuộc khi nào mới thể khỏi thành?"

"Dựa theo lệ thường đây, ít nhất cũng ba năm ngày."

Phương Đào lo lắng nhíu mày.

Ba năm ngày, thời gian dài, nhưng đối với nàng mà , thực sự khó khăn.

Màn thầu nàng mang theo gặp mưa hỏng, chỉ còn nửa cái còn thể ăn , nàng tiền chỗ ở, kẹt trong thành ba năm ngày, e rằng và gà lừa đều c.h.ế.t đói.

Lúc thể khỏi thành, Phương Đào , đành dắt lừa, về lầu rượu trú mưa tối qua.

Mặt trời lên cao, lầu rượu mở cửa buôn bán, tiểu nhị tiếp khách vai vắt khăn trắng, mặt đầy nhiệt tình ở cửa đón khách.

Phương Đào vốn định ở mái hiên nghỉ ngơi một chút, lúc thấy lầu rượu bắt đầu ăn, đành dắt lừa, như ruồi bọ đầu loạn chuyển phố.

Đi một lát, Phương Đào dần hiểu rõ, nơi nàng đang ở gần khu chợ giấy phía Tây cửa thành, và con phố là con phố phồn hoa nhất trong phường, hai bên cửa hàng san sát, tiệm vải lầu rượu tiệm thêu tiệm bạc cái gì cũng , vì còn tới buổi trưa, còn một vài cửa hàng bán đồ ăn sáng dọc đường.

Một quầy bán bánh bao dựng ngoài cửa hàng, bánh bao nóng hổi lò, nồi hình tròn xếp đầy bánh bao trắng trẻo mập mạp, Phương Đào thẳng vài , bụng lời *ục ục* kêu lên.

Nàng đói bụng, lừa và gà của nàng cũng đói.

Đại Hôi duỗi đầu lừa ăn lá cây cây bạch quả, nhưng tiếc là cây quá cao, nó cố gắng một hồi , chỉ ủ rũ rên rỉ vài tiếng.

 

Còn Đại Mãnh nhảy xuống khỏi lưng lừa, bay nhanh mổ vài miếng lá cải nhão dính dính mặt đất, lá cải gì đáng ăn, nó yếu ớt kêu *khanh khách* vài tiếng, Phương Đào đành khom lưng bế nó lên, nhét hầu bao lưng lừa.

Phương Đào dắt lừa đến bên cạnh cửa hàng nghỉ chân, lấy tinh thần cân nhắc tình cảnh mắt.

Hôm qua thuận lợi rời cung, nàng nhất thời chỉ nghĩ mau rời khỏi tòa đô thành , nhưng cũng cẩn thận nghĩ tới, mặc dù nàng thể khỏi thành , cũng lộ phí về quê

Tình trạng hiện tại gian nan, nàng hiện tại xu dính túi, nhưng nàng thể cứ ở chỗ cái gì cũng , để chính cùng gà lừa c.h.ế.t đói.

Nơi nàng đang là phố thương mại phồn hoa, nàng tay chân sức lực, chỉ cần thể tìm một công việc, liền thể nuôi sống chính cùng gà lừa, nếu may mắn hơn một chút, chừng nàng còn thể kiếm đủ lộ phí về nhà.

Nghĩ đến điều , Phương Đào tức khắc phấn chấn tinh thần.

Trên con phố thương mại tiệm thêu, nàng việc ở tiệm thêu, ít nhiều chút kinh nghiệm, đợi Phương Đào dắt lừa đến gần tiệm thêu, còn thấy ngoài cửa tiệm dán một tờ thông báo tuyển tiểu nhị.

Phương Đào khỏi mừng rỡ trong lòng.

khi nàng cửa hàng hỏi, bà chủ tiệm thêu hỏi rõ nàng kinh đô, lập tức lắc đầu: "Cô nương, cửa hàng chúng thể tuyển công ở nơi khác, xin ."

Cửa hàng thành công, Phương Đào tuy chút nản lòng, vẫn nhanh tự cổ vũ, đến một cửa hàng khác.

liên tiếp hỏi ba cửa hàng, mỗi cửa hàng đều trả lời như .

Cửa hàng cuối cùng bà chủ thấy nàng một tiều tụy, hảo tâm bố thí cho nàng mấy cái màn thầu, thương hại nhưng giúp gì, nhắc nhở: "Cô nương, c đừng ở chỗ tìm việc, chúng nhận thông báo của phủ nha, thời gian tuyển dụng cô nương trẻ tuổi ở nơi khác công, vi phạm sẽ phạt một khoản tiền lớn đó!"

Không phủ nha cái quy định ch.ó má bất cận nhân tình , Phương Đào ủ rũ dắt lừa rời .

 

Khi chiều tà buông xuống, nàng ở ngoài một hiệu t.h.u.ố.c đóng cửa, lặng lẽ gặm những chiếc màn thầu lạnh ngắt.

Trong Ngự Thư Phòng, Tiêu Hoài Tiễn như thường lệ chút qua loa phê duyệt tấu chương.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Hắn mày nhíu , lập tức ném tấu chương xuống phẩy tay áo dậy.

Người đến là Nam Tiêu, ám vệ thuộc hạ của phụng mệnh theo dõi Phương Đào ba ngày, mỗi ngày, đều sẽ tường tận bẩm báo tình hình với chủ tử.

"Phương cô nương ba ngày nay chỗ ở cố định, mỗi tìm việc đều từ chối, nàng kiếm một đồng tiền nào, đành nhặt chút lá cải thừa ở chợ uy lừa uy gà, còn bản nàng..."

Nam Tiêu liếc sắc mặt càng lúc càng lạnh của chủ tử, gồng tiếp: "Nàng đói vài bữa ."

Nàng đói vài bữa, dắt lừa ôm gà lang thang đường, cho dù tận mắt thấy, Tiêu Hoài Tiễn cũng hầu như thể tưởng tượng y phục dơ bẩn, sắc mặt tiều tụy, tóc tai rối bù như ổ rơm của nàng.

Hắn , nàng gặp khó khăn bất cứ lúc nào cũng thể cầu giúp đỡ, nhưng nàng thà chịu đói bên ngoài, cũng hồi cung.

Hắn lầm, nàng vẫn ngoan cố như con lừa .

Tiêu Hoài Tiễn c.ắ.n răng lạnh một tiếng.

Cái loại ngày tháng chỗ dung chịu đói chịu lạnh , xem nàng rốt cuộc thể kiên trì bao lâu, chỉ cần nàng chịu ngoan ngoãn ở trong cung, liền thể lập tức sai đón nàng về.

Hắn sẽ kiên nhẫn chờ.

Chờ đến ngày nàng nếm đủ khổ sở, tỉnh ngộ cầu xin .

Lời editor: Ê ông na9 ác quá mấy bà ơiiii

 

 

 

Loading...