Cầm lấy bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ, bước  khỏi phòng công chứng,  cảm thấy như trút  gánh nặng.
 
Mẹ   phía  , như thể  đầu tiên quan sát  ,  một  thời gian dài như , bà  mới để ý đến việc hiện tại   chịu mặc áo ngắn tay.
 
Cánh tay  trắng trẻo  tì vết, vết sẹo bỏng  xí   biến mất  còn dấu vết.
 
"Chiêu Đệ, con xóa sẹo  từ khi nào thế?"
 
Bà  hỏi . Đương nhiên bà    là đang quan tâm , ngay  đó, bà   lộ  vẻ mặt hối hận,
 
"Làm phẫu thuật  chắc là tốn  ít tiền  nhỉ? Mẹ  hiện tại con kiếm  kha khá mà,  thế thì khoản tiền đoạn tuyệt quan hệ ,  bắt con chi thêm một chút mới ."
 
 chẳng buồn để ý đến bà  nữa.
 
Bà  chỉ quan tâm đến tiền,  bao giờ bà  nghĩ đến,  phẫu thuật ghép da  đau  , ai là  đưa   phẫu thuật, thời gian hồi phục mất bao lâu? Tiếng còi xe vang lên, là Tô Ly lái xe đến đón .
 
Ngôi nhà , coi như là    còn liên quan gì đến  nữa.
 
   thêm với   một lời nào nữa, lên xe của Tô Ly, trực tiếp đến cơ quan đăng ký hộ khẩu thành phố, đổi cái tên  theo  gần hai mươi năm nay.
 
Tên mới của  là Tô Tân.
 
…...
 
Cho đến hơn một năm ,  bỗng nhiên nhận  điện thoại của  , kỳ thực   sớm xóa  của bà  ,  hiển thị tên  gọi,   thấy giọng bà ,  còn khá bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/va-mat-gia-dinh-trong-nam-khinh-nu/chuong-20.html.]
 
"Chiêu Đệ,  đây là    với con, em trai con gây chuyện ở nước ngoài , con  thể cho  thêm chút tiền ?"
 
Giọng   ở đầu dây bên , nức nở .
 
Được ,  là vì tiền,  là vì em trai .
 
Hiện tại  chỉ là một sinh viên năm tư, lấy   nhiều tiền như  cho bà . Bà   từng nghĩ cho  ?
 
"Thứ nhất, con   tiền. Thứ hai,  quên là hai   đoạn tuyệt quan hệ với con  ? Bản thỏa thuận đó, bây giờ con vẫn còn giữ đấy."
 
  cho bà  cơ hội  thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.
 
Sau đó    đ-i-ê-n cuồng gọi điện thoại khủng bố , Tô Ly   nổi nữa, cầm lấy điện thoại của , trực tiếp chặn  điện thoại của bố  , em trai .
 
Lần , bà ngoại cũng  bênh vực cho họ nữa.
 
Đến Tết,  tranh thủ thời gian  thăm bà ngoại.
 
Nghe bà ngoại kể, hiện tại   sống  khổ sở, để kiếm tiền cho em trai  ăn học bên đó, ban ngày   giúp việc cho  , buổi tối đến quán ăn  phục vụ.
 
Chủ nhà nơi bà   việc,  một đứa con trai nghịch ngợm, suốt ngày bày trò chọc ph-á bà , cưỡi lên  bà  như cưỡi ngựa, nhưng vì lương cao, nên bà  cũng  nỡ bỏ việc, chỉ  thể nhẫn nhịn chịu đựng. Mẹ  tuổi còn  đến nỗi nào, mà tóc  bạc trắng cả đầu.
 
Bố  cũng chẳng khá khẩm hơn, ông  lớn tuổi ,  công ty cho thôi việc,  tiền trợ cấp thôi việc đều gửi hết cho  con trai đang du học ở nước ngoài, rốt cuộc là  cho ch-ó ăn cũng  bằng.
 
…...