Những chuyện qua cứ ngừng hiện lên trong đầu .
Ta cố gắng cuộn , tìm chút an ủi.
Ta sợ nhất hai thứ.
Một là chuột, hai là đói.
Gặp chuột, thể g.i.ế.c hết chúng. Chúng c.h.ế.t , tự nhiên còn sợ nữa.
còn cái đói, chống thế nào?
Đến giờ, vẫn rõ.
ván cờ dàn xếp suốt mười mấy năm, giờ đây gần đến lúc thu hoạch.
Ta thể để thứ đổ vỡ tại đây .
Ta chỉ thể tự nhủ với chính : Trần Niệm Vi, ngươi là thanh đao sắc bén nhất, ngươi là tấm khiên vững chắc nhất.
Ngươi thể để những mưu kế đổ hết tâm huyết trở thành một trò thảm hại.
Cố gắng thêm chút nữa, cố gắng thêm chút nữa.
Ngươi sẽ là chiến thắng cuối cùng.
Ta chắc còn tỉnh táo .
Trong cơn mơ màng, một tà váy lộng lẫy xuất hiện mắt .
Tà váy lướt từ xa gần, lắc lư theo nhịp bước, phượng hoàng thêu bằng chỉ vàng như đang dang cánh bay lên.
Trong Hoàng Cung, chỉ một đủ tư cách mặc trang phục thêu phượng hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-13.html.]
Chính là chủ nhân của trung cung, Hoàng Hậu đương triều.
Một sợi chỉ vàng váy của bà, đủ để cả một gia đình bình dân sống cả đời mà lo cơm áo.
giờ đây, nó chỉ là một đường thêu nhỏ nhoi đáng kể tà váy.
Lại một nữa, tâm trí bắt đầu trôi dạt giữa thực tại và ảo mộng.
Khi còn nhỏ, thường tự hỏi, tại như ?
Tại chúng đều ở cùng một mảnh đất, nhưng sống trong những thế giới khác ?
Không từ khi nào, chợt tỉnh ngộ.
Thế giới , ai cũng là đạo tặc, ai cũng đang cướp đoạt.
Những kẻ cướp nhiều, trở thành vương hầu tướng soái, sĩ tộc quyền quý.
Những kẻ cướp ít, trở thành quan nhỏ trong cung, hào môn trong vùng.
Không dưng ai dễ đem phần đến cho. Ta trải qua bao nhiêu gian nan, vì sinh tội, mà vì cướp, vì cướp đủ nhiều.
Nếu đây là quy tắc của thế gian…
Vậy sẽ cướp lấy thiên hạ, ...
Ta cắn đầu lưỡi, dùng nỗi đau đánh thức lý trí, thấy âm thanh yếu ớt của chính .
Ta hỏi: "Hoàng Hậu, Thái Tử vẫn khoẻ mạnh chứ?"
Liễu Hoàng Hậu mặt , Thái Y trong cung bắt mạch cho .
Từ khoảnh khắc , quyền chủ động trở tay .