Đây là đầu gặp Liễu Hoàng Hậu.
Vị Hoàng Hậu tính tình ghen, tàn nhẫn và độc ác.
Tiếng của bà đồn xa, nhưng chỉ cần gặp bà một , sẽ hiểu, hy sinh danh tiếng chỉ là một trong những thủ đoạn của bà.
Hoàng Hậu xứng là chủ của trung cung, và thâm trầm hơn nhiều so với những gì thể hiện ngoài.
Ta nghi ngờ chút nào, nếu Minh Châu Công Chúa giữ bình tĩnh, vô tình trở thành quân cờ trong tay , lẽ sẽ cơ hội gặp bà cho đến ngày lễ tế thần.
Ngay từ đầu, bà phòng .
Phòng của bà khiến nhiều .
"Gần đây bệnh tim của Thái Tử liên tục phát tác, quả nhiên là liên quan đến ngươi."
Liễu Hoàng Hậu mặt lạnh như nước, : "Vậy thì, bổn cung cũng vòng vo nữa, ngươi điều kiện ."
Ta cố gắng thẳng dậy.
"Nương nương, cần phiền phức như . Chỉ cần bệ hạ lệnh cho chữa bệnh cho Thái Tử, sẽ ."
Liễu Hoàng Hậu với vẻ thú vị: "Ngươi nghĩ, bệ hạ sẽ bỏ rơi đứa con trai duy nhất của ?"
Ta nhếch mép : "Hoàng Hậu, Quý Phi mang thai ."
"Hừ, đứa con trong bụng Quý Phi là của ai?" Liễu Hoàng Hậu khinh bỉ , "Chắc chắn là của bệ hạ."
Ta biểu lộ cảm xúc, : "Hoàng Hậu, là một đại phu, còn là một đại phu giỏi."
"Thật ? Giỏi đến mức nào?"
Ta một tiếng: "Nương nương bảo Thái Y bắt mạch cho , hẳn , thể khoẻ mạnh."
"Hoàng Hậu, thể chữa bệnh tim, cũng thể chữa những bệnh khác."
"Ngươi chỉ là một dân nữ mà Vân Sơ mang về, khoẻ mạnh thì lên điều gì?"
Ta im lặng một lúc.
Hoàng Hậu chất vấn: "Sao? Câm ?"
"Ta gì để ." Ta thở dài.
"Ta tín vật, bằng chứng, giờ ngay cả bệnh tim truyền đời trong hoàng tộc cũng còn. Ai cũng thể là Công Chúa, chỉ riêng thì giá trị. Nương nương nghi ngờ điều , thực sự lời nào để phản bác."
Liễu Hoàng Hậu , lệnh: "Người , mời bệ hạ, và chuẩn thức ăn cho Minh Đức Công Chúa."
Trước khi Hoàng Đế đến, mấy chục món ăn dọn mặt .
Bà dùng mâm cơm để nhẹ nhàng xoá những tra tấn mà chịu đựng.
Ta chọn ăn những món thanh đạm, cơn đói thể ăn uống quá mức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-14.html.]
Bản là đại phu, càng hiểu rõ điều .
Cháo trắng miệng, nước mắt bỗng nhiên thể kiểm soát mà rơi xuống.
Ngay cả cũng hiểu đang vì điều gì.
Hoàng Đế đến cùng với Huyền Tú.
Hoàng Đế hỏi: "Ngươi , lóc cái gì?"
Hoàng Đế tỏ kiên nhẫn, gần như mặt rõ câu "Tại gây phiền phức cho trẫm?"
Ta nở một nụ , nhưng nước mắt càng lúc càng nhiều, cứ thế ngẩng đầu Hoàng Đế.
"Bệ hạ, ngài tốn nhiều công sức tìm về đây, chỉ để Minh Châu vật tế thần thôi ?"
Hoàng Đế lập tức cảm thấy khó xử, ánh mắt sắc lạnh Liễu Hoàng Hậu.
Liễu Hoàng Hậu chút sững sờ.
Trước khi bà lên tiếng giải thích, nhanh chóng : "Ngài thể thẳng với . Bệ hạ, sẵn sàng vì ngài mà chết."
Hoàng Đế ngẩn , dường như bao giờ nghĩ đến tình huống như .
Trong một khoảnh khắc, ông cảm động tột cùng, vui mừng lặp : "Hoàng nhi ngoan… Hoàng nhi ngoan của trẫm."
Liễu Hoàng Hậu thể gì, tất cả lời lẽ kịp thốt nghẹn .
"Vậy thì..."
"Bệ hạ."
Hoàng Đế lời của Huyền Tú ngắt lời, ông lập tức về phía Huyền Tú.
Huyền Tú chỉ chớp mắt, : "Bốn năm , thần theo lệnh sư phụ khắp thiên hạ, may thương, may mắn một cô nương cứu giúp. Sau đó, thần dùng một chiếc dây kết hoa mai tín vật, hẹn ước cả đời ."
"Niệm Vi thể tế thần, nàng là vợ cưới của thần."
Trong điện lặng ngắt như tờ, đặt bát đũa xuống, tiếng va chạm leng keng vang lên rõ ràng.
Liễu Hoàng Hậu sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Ta : "Bốn năm , mẫu qua đời, để tang bà, từng khỏi cửa, nên chuyện Quốc Sư là tuyệt đối thể nào."
Hoàng Đế kẹt giữa Huyền Tú và Liễu Hoàng Hậu, khô khốc : "Vậy chuyện để bàn."
Cuối cùng, ai nhắc đến Thái Tử nữa.
Ta chỉ khôi phục đãi ngộ của một Công Chúa mà còn vượt qua cả .
Tối hôm đó, Thái Tử phát bệnh, rơi hôn mê.
Liễu Hoàng Hậu "mời" đến, bà rõ ràng quyết tâm.
"Hoặc là chữa khỏi bệnh cho Thái Tử, hoặc là hôm nay để mạng đây."