Ngai vàng là thứ ai cũng thèm khát, nhưng cảm giác lên cũng khác gì bình thường.
Người đầu tiên đến là Liễu Vân Sơ.
Hắn giận dữ xông , mang theo hung khí, nhanh chóng thị vệ ấn xuống đất.
Hắn úp mặt đất, giận dữ trừng mắt : "Ta tin lời ngươi, ngươi lừa gạt ."
Bởi vì mũi tên của Liễu Vân Sơ, Liễu gia cũng liệt phe phản nghịch, cùng bắt.
Ta : "Sao thể gọi là lừa gạt ? Ngươi xem, tương lai của Liễu gia chẳng phụ thuộc quyết định của ngươi ?"
Ánh mắt Liễu Vân Sơ như phun lửa, hận thể g.i.ế.c .
Ta trêu chọc nữa, thu lấy đao của , hiệu cho thả .
"Mẹ thương con sẽ mưu tính sâu xa. Công tử, lẽ nên tìm Thẩm phu nhân trò chuyện, tâm tình bà hôm nay khá đấy."
"Ta hỏi ngươi, lệnh đường họ gì?"
Liễu Vân Sơ ngẩn , vô thức đáp: "Thẩm..."
Ta : "Thật trùng hợp, phận mà đại ca mượn cũng mang họ Thẩm."
"Công tử hẳn , trong Kinh Thành ngầm truyền tin cho , mới thể chiếm ưu thế khi hồi cung."
Liễu Vân Sơ ngây .
"Thân phận Thẩm Thời , chỉ cần công tử gật đầu, sẽ lập tức thuộc về ngươi."
"Còn nhớ từng ?" Ta rạng rỡ, "Dù gì nữa, cũng kẻ địch của công tử."
Ta kéo cổ tay Liễu Vân Sơ, bắt mạch cho nữa.
Mạch tượng của khá hơn hôm qua, xem ngoan ngoãn uống thuốc.
Thật là lời.
Thế là dịu giọng dỗ dành vài câu: "Nể tình vì công tử chữa bệnh, công tử tha thứ cho ... mấy , chứ?"
Biểu cảm Liễu Vân Sơ vô cùng phức tạp, hồi lâu thốt nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-25.html.]
Cuối cùng tìm cớ rời , chắc là hỏi mẫu .
Ở bên Liễu Vân Sơ, quả thật là thoải mái nhất.
Ta khẽ , trở ngai vàng.
Lạc Thế Thu áp giải tiến .
Ta từ cao xuống : "Ca ca của , quả nhiên thể thấy cảnh đăng cơ ."
Thần sắc Lạc Thế Thu phần c.h.ế.t lặng, còn nửa điểm kiêu ngạo.
Y ngước mắt , ánh mắt lay động, tựa như hạ quyết tâm.
Ngay đó, y vén áo, quỳ rạp xuống, trán nện mạnh xuống sàn.
Chỉ một cái, trán rớm máu.
"Bệ hạ, lầm trong quá khứ đều do thần gây , tội chỉ ở một thần. Cầu xin bệ hạ khoan dung, tha cho Lạc thị."
Giọng Lạc Thế Thu chút run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh, gân xanh nổi đầy tay đầy cổ, tựa như đang chịu đựng thống khổ vô cùng lớn.
Ta quan sát một hồi: "Ngươi uống thuốc độc?"
Lạc Thế Thu khổ: "Độc gặm nhấm tim gan, kẻ uống ba ngày mới chết, mong bệ hạ thể nguôi giận."
Giữa và Lạc Thế Thu, ngăn cách bởi mấy mạng , nhưng suy cho cùng chỉ là lập trường khác biệt, thắng vua thua giặc mà thôi.
Giờ là chiến thắng, đối với y chẳng còn hận thù gì nữa.
Ta cũng ý định y đau đớn để lấy vui, càng vì hành động của y mà đổi quyết định.
Ta thêm, chỉ phất tay ném thanh đao đến mặt y.
Lạc Thế Thu thấy đao, hiểu.
Y tự giễu, bò tới nắm lấy chuôi đao.
"Thôi thì Lạc gia nuôi hơn mười năm, cũng xem như tận lực vì Lạc gia ."
Dứt lời, Lạc Thế Thu rút đao khỏi vỏ, tự vẫn ngay giữa điện.