Vạn Nhân Núi Bình Phong - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-07-29 00:00:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ta tiếc cái mạng lắm, chết." Hứa Nham .

"Vậy nên nhất quyết thể về Khải An ." Nói xong, Hứa Nham tiếp tục đưa tay phủi bớt nước ẩm dính nếp gấp vạt áo phía hông của Phó Dật.

lau chùi cũng thể khô nổi, Phó Dật bắt lấy tay nữa, dè bỉu: "Liên quan gì đến , chỉ việc theo lệnh." thả mà trái còn siết chặt hơn, như bóp vỡ đối phương, "Ngươi bám víu một vương gia mưu nghịch, dồn hoàng hậu và thái tử quá cố cảnh thảm thương, c.h.ế.t cũng đáng."

Hứa Nham bỏ mặc ngoài tai, dịch di chuyển tới gần .

Gió lạnh se sắt ập từ ngoài phòng , vỗ lên cửa sổ giấy cũ kĩ vang những tiếng trầm đục, Phó Dật cảm nhận Hứa Nham thoáng rùng vì rét.

"Phó Dật, lạnh." Cậu .

Phó Dật cứng đờ.

Cảm giác quá đỗi quen thuộc, bỗng dưng khiến bực bội vô cớ.

Thậm chí Hứa Nham còn ôm , cũng hề ôm vòng lấy cổ níu . Cậu chỉ tựa trán lên bả vai , khẽ khàng thở d.ốc, vẻ đang yếu ớt chịu đựng nổi nữa, từng tiếng một đều hóa thành lau sậy đầu thu quấn vòng quanh trái tim Phó Dật.

Áo trong của mỏng dính, gần như trong suốt ánh đèn leo lét.

Phó Dật cảm giác cổ họng khô đắng lạ thường, yết hầu chuyển động: "Ta sẽ mắc bẫy ngươi ."

"Ngươi uống rượu, mà mắc bẫy ?" Hứa Nham .

Cậu ngẩng đầu trông lên Phó Dật, môi hãy còn sót vệt nước nãy mới uống vương đang phản chiếu ánh nến, hệt như hổ phách xinh cuốn hút hồn phách đời.

"Thả , ?" Cậu nhỏ, "Ngươi gì, đều thể cho ngươi."

Nội tâm Phó Dật chấn động, ha hả, cố bằng giọng chế nhạo nhất thể: "Ngươi thấy giờ vẫn còn là của ngày nữa ư? Bây giờ đối với ngươi chẳng đáng một xu, ngươi tư cách lấy đòi trao đổi với ."

"Ta ." Hứa Nham gật đầu, xáp gần hơn nữa, " lạnh lắm."

Giọng điệu rõ tự nhiên mà bình thản, như thể chỉ đang trần thuật sự thật, hề giống quyến rũ chút nào, song vẫn trở thành một mùi hương đầu độc xộc thẳng tai Phó Dật.

Hôn một , chỉ một thôi, sẽ . Anh nghĩ.

Đằng nào hiện giờ đối phương cũng thành phạm nhân, chẳng buộc mặc bày bố đó ư.

, hôn một cái thôi thì ?

Một khi ý nghĩ ùa đầu óc là Phó Dật do dự thêm nữa, nâng tay nắm lấy cằm Hứa Nham hôn lên.

Anh dùng sức mạnh, gần như bóp nát cằm Hứa Nham.

Đôi môi mỏng của Hứa Nham thấp thoáng ấm từ nước nóng tràn qua, khi l.i.ế.m mút cạn kiệt nhiều thì chỉ còn cái trong trẻo thấm nhuần, đan xen với những tiếng thở hổn hển lắt nhắt, lạnh mà ngọt.

Trái tim Phó Dật đập dồn nhịp trống, từng tiếng một nối tiếp thúc giục giải phóng h.am m.uốn của , Hứa Nham kéo giật lấy thắt lưng ở hông , bật lên một chữ: "Đau..."

Sau chót thì chút ít lý trí cuối cùng còn sót cũng đập tan.

Cùng lúc h.am m.uốn trào dâng, cảm giác thê lương chẳng rõ ngọn nguồn cũng ập đến theo.

Hóa cách mà Hứa Nham tìm chính là cái ư? Phó Dật nghĩ.

Vậy thành công mất .

Phó Dật hèn yếu, nhưng đành chịu.

Anh buông Hứa Nham , xuống giường trở tay đóng cửa phòng . Lúc trở về giường, cắn chặt hàm răng, đè bả vai Hứa Nham xuống đệm giường bằng một tay, tay thì bóp lấy gương mặt , hổ khẩu siết ở cằm, ép bằng đôi mắt ngập ánh nến li ti tựa trời.

"Hứa Nham, ngươi nhớ cho rõ, giờ là ngươi đang cầu cạnh !" Anh hung dữ .

Sức quá mạnh, giọng Hứa Nham bóp méo lè nhè: "Ừm, cầu xin ngươi..."

Phó Dật tự nhủ với , bây giờ Hứa Nham đang xin bố thí chứ do , chẳng qua chỉ miễn cưỡng đồng ý mà thôi.

Nghĩ đến đó, một tiếng tự giễu, đáp: "Được."

Ngón tay lướt dần xuống , thô lỗ kéo giật đai lưng bên ngoài quần áo của đối phương.

Bỗng nhiên Phó Dật nhớ về đầu hai họ gặp .

Có lẽ với Hứa Nham thì đầu gặp mặt của họ là ở Quốc tử giám, nhưng , từ sớm hơn nữa, nhiều năm đó, gương mặt in dấu rõ rệt dài lâu ấn tượng của Phó Dật.

Phó Dật nhớ cụ thể ngày tháng nữa, chỉ nhớ mới tầm 10 tuổi, chắc cũng đợt giao mùa hè thu, phố phường ngõ ngách thành Khải An cứ ẩm ướt, xe ngựa nhà họ Phó qua đường, khác trông thấy rõ chữ "Phó" đèn lồng treo xe đều sẽ thức thời tất tả tránh nhường lối.

Phó Dật hãy còn thiếu niên cùng Phó Dư chơi đùa trong khoang xe rộng rãi, chuẩn cung gặp cô nhà , chính là hoàng hậu đương triều.

một tiếng ngựa hí đột ngột vang rền, xe ngựa phanh gấp, âm thanh xôn xao trách mắng nổi lên ngoài xe.

"Người mà lỗ m.ãng vô ý thế! Đừng mà quấy nhiễu cô nương với nhị công tử nhà bọn !"

Phó Dật vén rèm xe lên, trùng hợp chứng kiến cảnh tượng mắt.

Xe ngựa dừng cửa một hiệu thuốc, nhà đang mắng mỏ một thiếu niên nhỏ tuổi gầy gò yếu ớt. Thiếu niên ôm một gói thuốc trong lòng, quần áo cũ rách dính nước bùn mưa, trông là mới ngã nhào một cú nhưng chẳng buồn chùi bớt bùn đất, mà chỉ nén đau che chắn thật kĩ cho chỗ thảo dược đang cầm ở tay.

"Nhìn đường chứ, đây là xe nhà ai hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-nhan-nui-binh-phong/chuong-61.html.]

Dường như thiếu niên bịt tai lời trách móc của phu xe, lạnh lùng liếc mắt tránh , tuy vóc dáng gầy gò nhưng ánh cực kì quật cường, nốt ruồi son lệ chí mắt đặc biệt nổi bật.

Phó Dật cuốn hút ngơ ngẩn vẻ ngoài đối phương, ngây ngô ngắm theo giây lát mới nhớ gọi dừng .

"Chờ !"

Cậu vội vén rèm nhảy xuống xe bước mặt đối phương, hỏi: "Cậu tên là gì?"

Thiếu niên nhíu mày, ánh mắt di chuyển từ dây tua đỏ tóc xuống đến ngọc bội ngang hông Phó Dật, ngay đó tránh , vẻ sợ ai cướp mất gói thuốc trong tay .

Phó Dật ngớ , bước đến gần thêm: "Cậu..."

Lần thiếu niên Phó Dật nữa mà xoay bỏ chạy luôn về phía đám đông nhộn nhịp tấp nập đằng . Tuy vóc nhỏ gầy nhưng tốc độ thì nhanh như thỏ, nháy mắt bóng lưng khuất bóng biến mất.

"Ê!" Phó Dật gọi giật đối phương nhưng vô vọng.

Cậu hỏi thử tên họ đối phương, hỏi xem sống ở , là nô lệ dân thường. Trông quần áo ăn mặc của thì chắc chắn nhà giàu sang, nếu là nô lệ thì khéo thể đòi tới thư đồng cho ; nếu là bình dân thì cũng thể hỏi xem liệu chịu đến nhà họ Phó học chung .

rốt cuộc Phó Dật vẫn chẳng họ gì tên chi, đành hi vọng vẫn sẽ thứ hai tái ngộ giữa thành Khải An rộng lớn.

Điều kiện ở trạm dịch tồi tàn, giường vốn mỗi tấm chiếu bện cỏ, do bất ngờ đổ mưa thu nên chủ tiệm mới trải thêm chăn đệm nhưng cũng chỉ là một lớp mỏng, quỳ lên vẫn thấy cộm từ ván giường cứng ngắc.

chúng cũng thể ngáng trở Phó Dật gặm nhấm nuốt trọn tất thảy của Hứa Nham nể nang gì.

Ngoài cửa sổ mưa đang to dần, rào rào rào, nhấn chìm tiếng thở cùng tiếng rên chợt cao chợt thấp. Hứa Nham khép hờ mắt, nước mắt đè nén rỉ từ trong , miệng hé cố kìm những âm thanh lục tục đứt quãng, mỗi sắp sửa bật thốt lên đều dồn ép đầu kịp thời.

Vừa nãy còn bảo lạnh, giờ thì trán lấm tấm đầy mồ hôi nhỏ mịn, còn cơ hội kêu lạnh nữa.

Phó Dật gác hai chân lên, cúi xuống hỏi: "Sao kêu?"

Hễ dùng sức là nước mắt sẽ tràn khỏi khóe mắt Hứa Nham chảy dài xuống.

"Có sợ phòng bên cạnh thấy , hửm? Kêu lên , Hứa Nham."

Hứa Nham vẫn bật thành tiếng.

Chỉ thở kiềm chế vỡ vụn chôn vùi trong màn mưa.

Bất luận giày vò thêm bao nhiêu thì cả hai đều chẳng gì nữa, mãi cho đến khi mưa thu dần dà ngớt , tạnh hẳn.

Đây là một cuộc đổi chác. Phó Dật nghĩ.

Cái mà Hứa Nham cho là giao dịch.

Quá nửa đêm, giường hôn mê ngủ, thở nặng nề. Phó Dật kéo chăn sang đắp cho , thì rời giường mặc quần áo xuống nhà thêm dầu đèn, xong qua phòng bếp đun nước.

Quân Sóc Phương canh gác bên ngoài dịch trạm vẫn đang giữ đúng vị trí, Phó Dật cho hết bộ binh lính về phòng nghỉ ngơi sang gọi cô gái tên La Y thuộc hạ của Hứa Nham dậy, bảo cô đánh xe men theo đường dịch trạm chạy cách đây 1 dặm.

Nước đun nóng, Phó Dật bưng chậu về phòng.

Anh trầm mặc vắt khô khăn, đầu giường nhẹ nhàng lau chùi mặt mũi thể cho Hứa Nham, rửa sạch những mồ hôi và chất lỏng nhầy dính còn sót mặt. Có vẻ Hứa Nham quá nhọc, vẫn cứ ngủ mê mệt, kể cả lúc Phó Dật mặc áo cho xong vẫn bất tỉnh chẳng gì.

Phó Dật khoác áo choàng của cho Hứa Nham, bế ngang lên.

Cuối cùng Hứa Nham cũng phản ứng, vô thức nhíu mày bắt lấy tay áo , tiếng gọi khẽ bật từ cổ họng: "Phó Dật..."

Động tác của Phó Dật khựng .

Song Hứa Nham vẫn nhắm nghiền mắt, nữa, thở hồi phục đều đặn.

Phó Dật bế xuống tầng, đạp lên lá rụng mềm ẩm đầy đất từ cửa dịch trạm xuôi thẳng xuống nam, im lìm suốt quãng đường.

Bầu khí mênh m.ô.n.g đường rừng mùi ẩm thấp của cơn mưa mới tạnh, trong lòng ngủ yên, thi thoảng run rẩy mất kiểm soát, Phó Dật bèn ghì chặt hơn.

Một chiếc xe ngựa chờ đợi từ lâu phía cuối con đường mòn.

Chắc hẳn La Y ngờ là Hứa Nham sẽ Phó Dật bế ngoài, hốt hoảng thảng thốt nhảy ngay xuống xe: "Ngươi gì đại nhân nhà bọn thế!"

"Cậu ." Phó Dật đáp, nâng chân Hứa Nham vén rèm xe đặt trong, dịch ghế gỗ , trải áo choàng sàn xe, để Hứa Nham thẳng đó.

La Y luống cuống hối hả hỗ trợ , giơ đèn lồng thử soi mặt Hứa Nham, hãi hùng lên tiếng: "Sao sắc mặt đại nhân kém thế , ngươi còn bảo ngài ? Rốt cuộc ngươi gì ngài !"

ánh đèn tù mù, trông mặt Hứa Nham trắng nhợt, môi vết m.á.u kết vảy đỏ thẫm, hai mắt nhắm nghiền, chẳng rõ đang ngủ là hôn mê.

"Im miệng." Phó Dật lạnh lùng , "Bây giờ đưa ngay xuống phía nam, bao giờ về Khải An nữa. Càng nhanh càng , đừng chờ hối hận."

Thế là La Y điều gì nữa, nhảy vội lên xe ngựa cầm dây cương lên, hô to một tiếng "Đi".

Xe ngựa chầm chậm xa dần, Phó Dật , ngược lối về, và chiếc xe ngựa hai bên hai phía.

Mãi mãi đừng về Khải An.

Mãi mãi đừng gặp nữa.

Loading...