Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 161: Hình xăm con bướm

Cập nhật lúc: 2025-08-17 23:43:35
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành phố M hơn một ngàn tiệm xăm đăng ký với Cục Công Thương, còn các tiệm xăm giấy phép kinh doanh thì nhiều đếm xuể. Việc tìm manh mối từ những tiệm xăm hề dễ dàng.

Giang Thước cử vài tổ cảnh sát điều tra theo khu vực, hy vọng tìm manh mối từ hình xăm con bướm thi thể.

Anh cùng Lý Minh Hạo một tiệm xăm hai tầng ở trung tâm thành phố. Tiệm xăm trang trí theo phong cách công nghiệp, tường treo nhiều bức tranh với nhiều phong cách khác . Vài thợ xăm đang việc trong tiệm trông đều trẻ tuổi, ăn mặc cũng thời thượng.

Một cô gái với hai cánh tay xăm trổ, tóc ngắn màu xanh lam ở quầy lễ tân. Thấy họ đẩy cửa kính bước , cô dậy chào hỏi: “Chào , hẹn ?”

Lý Minh Hạo chỉ thẻ cảnh sát đeo ngực, lấy bức ảnh hình xăm con bướm, hỏi: “Chúng hỏi một chút, các cô xăm hình xăm như thế ?”

Cô gái qua một cái lập tức lắc đầu phủ nhận: “Bên chúng chỉ hình xăm độc quyền thôi.”

Giang Thước tiện tay cầm một cuốn tạp chí xăm bàn lật vài trang, chút bối rối với những thuật ngữ chuyên ngành : “Độc quyền nghĩa là gì?”

“Độc quyền nghĩa là thiết kế hình xăm độc nhất vô nhị theo yêu cầu của khách hàng.” Cô gái giải thích.

Vài thợ xăm đang bận rộn cũng dừng tay, tháo găng tay , vây quanh bức ảnh đó bàn tán.

“Hình xăm con bướm cũ lắm , giống như chọn từ trong sách tranh . Hơn nữa, từ góc độ chuyên môn mà , đường nét xiêu vẹo, màu sắc cũng lấp đầy. Tay nghề của thợ xăm .”

Giang Thước đặt cuốn tạp chí xuống, hỏi: “Vậy các cô tiệm nào hình xăm như thế ?”

Những thợ xăm đó nhiệt tình: “Các thể đến phố bộ hỏi thử. Ở đó nhiều tiệm ‘mười năm tuổi nghề’, giá rẻ, chuyên mấy hình ảnh mạng .”

Một vị khách tiếp lời: “ đúng đúng. Trước đây còn trẻ non tiền nên từng đến mấy tiệm mười năm tuổi nghề ở phố bộ. Mặc dù giá rẻ nhưng hiệu quả xăm thì thảm hại.”

Cô gái tóc xanh lam thêm: “Để quảng bá, mỗi thành một hình xăm chúng đều chụp ảnh . Hình xăm trông mới vài tháng thôi. Nếu tìm tiệm đó, họ chắc chắn sẽ lưu ảnh.”

Phố bộ ở trung tâm khu phố cổ. Từ một nơi tập trung hơn mười cửa hàng thời Dân Quốc, nó phát triển thành khu thương mại sầm uất và náo nhiệt nhất thành phố M ngày nay.

Các tòa nhà phố bộ đều là nhà phố mái hiên. Tầng một là các cửa hàng, tầng hai là các tiệm nhỏ chuyên về thủ công như lấy ráy tai, , cắt tóc, xăm , v.v.

Các tiệm xăm ở đây chủ yếu nhắm thị trường bình dân. Cách trang trí của tiệm đơn giản. Thợ xăm đa phần là những trung niên 40 tuổi, và điều kiện vệ sinh cũng tệ. Do đó, giá xăm ở đây cũng rẻ.

Tháng 7 ở thành phố M đúng giữa mùa hè. Mặt trời chói chang đốt nóng mặt đất, nóng trong khí cuộn lên, khiến cảm thấy như đang ở trong một cái lồng hấp.

Họ thăm dò liên tiếp vài tiệm xăm, nhưng ai ấn tượng gì với hình xăm con bướm đó.

Lý Minh Hạo đổ mồ hôi đầm đìa, mua hai chai nước lạnh ở một cửa hàng tiện lợi. Một chai đưa cho Giang Thước, một chai đặt gáy để hạ nhiệt.

Giang Thước mở nắp chai, ngửa đầu uống gần hết nửa chai nước. Anh vặn chặt nắp chai, lau miệng, về phía tiệm tiếp theo.

Tiệm xăm cũng ở tầng hai của phố bộ. Trước cửa một phụ nữ trung niên đang ngủ gật. Thấy Giang Thước và Lý Minh Hạo tới, bà tùy tiện vẫy cuốn sách tranh bên cạnh: “Chào các trai, xăm ? Thợ mười năm tuổi nghề, tay nghề đảm bảo .”

Giang Thước cầm lấy cuốn sách tranh đó, lật vài trang, một hình xăm con bướm quen thuộc đập mắt.

Anh chỉ hình xăm con bướm đó hỏi phụ nữ trung niên: “Có nhiều chọn hình xăm con bướm ?”

Người phụ nữ liếc chỗ chỉ, vẻ mặt nghi ngờ: “Hai đàn ông các chọn hình xăm như thế ?”

Lý Minh Hạo lấy thẻ cảnh sát , vẫy vẫy: “Dì ơi, chúng cháu là cảnh sát. Có một vụ án cần dì giúp đỡ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-phong-tham-linh-toi-co-the-bat-tram-trieu-ma-quy/chuong-161-hinh-xam-con-buom.html.]

Nói xong, chỉ hình xăm con bướm: “Gần đây tiệm dì xăm hình ?”

Người phụ nữ sững sờ, phản ứng , thẳng lên. Thái độ hòa hoãn hơn nhiều: “ nhớ là , đợi chút, mở album ảnh xem.”

lướt điện thoại vài phút, đưa cho Lý Minh Hạo: “Tìm thấy , cái đây. Xăm cách đây hai tháng.”

Lý Minh Hạo cầm điện thoại, so sánh với hình xăm thi thể. Quả nhiên là cùng một hình xăm, ngay cả những đường nét xăm cũng giống .

Một đàn ông trung niên râu quai nón thấy tiếng bước từ trong tiệm. Người phụ nữ trung niên giới thiệu: “Đây là chồng , ông xăm hình.”

Giang Thước hỏi: “Các vị nhớ cô trông như thế nào ?”

Người đàn ông râu quai nón vỗ đùi: “Nhớ chứ. Cô gái đó xinh lắm, giống như một ngôi . Trông vẻ khá giàu, còn đeo cả túi hàng hiệu nữa.”

Người phụ nữ liếc ông một cái, giọng mỉa mai: “Hàng hiệu gì, hàng fake !”

Lý Minh Hạo tò mò: “Sao dì ?”

“Người giàu thật sự đến nơi như chúng để xăm hình ? Hơn nữa, nhớ cô còn mặc cả với . giá 800 tệ, cô trả giá còn 500 tệ.” Người phụ nữ ghế, gác một chân lên vỗ vỗ ống quần.

“Các vị giữ thông tin liên lạc của cô ?”

“Để tìm xem, các đợi chút nhé. Chắc chúng còn lưu tên và điện thoại của cô .” Người đàn ông râu quai nón tiệm lấy một cuốn sổ. Sau khi lật hơn mười trang, ông chỉ một cái tên: “Đây, chắc là cái .”

Giang Thước gửi tên và điện thoại ghi trong sổ về đội. Không lâu , tin tức truyền về.

Mã Tư Viện, 23 tuổi, là ngoài tỉnh đến, đến thành phố M năm ngoái.

Vài năm , thành phố M xây dựng một khu phim trường tích hợp các chức năng như phim, sản xuất hậu kỳ, giải trí, du lịch. Rất nhiều bộ phim điện ảnh, truyền hình đều chọn nơi đó bối cảnh, đồng thời cũng thu hút một lượng lớn nam thanh nữ tú theo đuổi giấc mơ diễn viên.

Mã Tư Viện là một trong đó.

vẻ ngoài nổi bật, học múa từ nhỏ. Ước mơ lớn nhất của cô là trở thành một diễn viên. tài nguyên và nền tảng, bình thường chỉ thể chạy vai quần chúng, hoặc nhận vai nữ thứ ba, nữ thứ tư trong một vài đoàn phim nhỏ, thu nhập cao.

Giang Thước và Lý Minh Hạo đến căn hộ mà cô và vài diễn viên khác thuê chung. Người mở cửa là bạn cùng phòng của cô.

Người bạn cùng phòng họ rõ mục đích, chỉ một trong những căn phòng: “Mã Tư Viện ở phòng .”

Giang Thước đeo găng tay hỏi: “Cô bình thường cô qua với ai ?”

Người bạn cùng phòng lắc đầu: “Nghề của chúng giờ giấc cố định. Mặc dù sống chung một mái nhà, nhưng và cô lâu mới gặp một , thậm chí thể là quen .”

Nói như , tuy là thuê chung, nhưng thực khác gì sống một . Chẳng trách cô mất tích nhiều ngày như ai báo án.

Mở cửa phòng Mã Tư Viện, bên trong tràn ngập một mùi nước hoa nồng nặc. Ánh nắng len lỏi qua khe hở của rèm cửa, loang lổ sàn nhà chất đầy quần áo.

Một chiếc giường trải ga màu hồng ở một góc phòng. Trên bàn trang điểm bên cạnh giường, bày đầy đủ các loại mỹ phẩm, một ly cà phê uống dở, khăn giấy dùng, vài cuốn tạp chí lật dở, và một cái mác quần áo tháo .

Dựa thông tin cái mác đó, đó chính là bộ đồ lót gợi cảm mà t.h.i t.h.ể Mã Tư Viện mặc khi tìm thấy. Rõ ràng cô cẩn thận chuẩn cho buổi hẹn hò , nhưng ngờ con đường lối về.

Giang Thước lật gối của Mã Tư Viện lên, phát hiện một tấm danh ép vàng ở .

Trên danh ghi: “Công ty rượu vang Sandy, Trạch Tu”.

Loading...