Về đến văn phòng, Du Phi Phàm  thẳng đến chỗ Tiêu Tiêu đang   máy tính.
"Tiêu Tiêu, em  quen bà Chu  chơi mạt chược với  em ? Mau giúp chị tra xem chồng bà  là Chu Kiến Hoành gần đây  hồ sơ xuất nhập cảnh nào ."
Tiêu Tiêu cũng  hỏi nhiều, gõ bàn phím lách tách một lúc  lắc đầu: "Lần cuối cùng chú Chu xuất cảnh là ba tháng . Chú  cũng   hồ sơ   bằng các phương tiện giao thông khác. Nếu   tự lái xe  thì gần đây chú  chắc chắn vẫn ở trong thành phố M."
Thấy Du Phi Phàm bặm môi im lặng, dường như đang suy nghĩ điều gì, Tiêu Tiêu truy hỏi: "Sao  chị Phi Phàm, mấy ngày ở nhà bà Chu chị phát hiện  điều gì ?"
Nhà họ Tiêu và nhà họ Chu ở gần , dù  thường xuyên về nhà nhưng cô  vẫn  chút tò mò về chuyện của gia đình họ Chu.
Du Phi Phàm cau mày thật chặt,  trả lời.
Trong lòng cô nảy  một phỏng đoán, cảm giác như   nắm  một manh mối nào đó, nhưng   thể tìm  mối liên hệ giữa chúng.
Thành Dịch xách một túi giấy bước , cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Chị, bánh hoa quế mua về ."
Du Phi Phàm gật đầu: "Đi, chúng   tìm bà ngoại Khổng Tước."
Trên đường đến nhà bà ngoại Khổng Tước, tài xế cứ lải nhải phàn nàn con đường núi  khó  thế nào,  xa thành phố, đường  đầy bùn đất và sỏi đá, mòn cả bánh xe.
Du Phi Phàm   ý của ông  là  thêm tiền, cô thầm đảo mắt,  đầu   ngoài cửa sổ giả vờ như   thấy.
Đến cổng sân nhà bà ngoại Khổng Tước, Thành Dịch vẫn móc thêm năm mươi tệ đưa cho tài xế: "Chú ơi, chú đợi chúng cháu ở đây một lát nhé. Nếu chạy xe   ngoài thì cũng lãng phí xăng dầu."
Tài xế nghĩ cũng  lý, bèn tắt máy, điều chỉnh ghế lái, dựa  ghế chợp mắt.
Du Phi Phàm gõ cửa gỗ: "Bà ngoại Khổng Tước, mở cửa  bà, cháu là Du Phi Phàm đây."
Lần  bà ngoại Khổng Tước   khó cô,  nhanh  mở cửa, nhưng miệng vẫn  ngừng cằn nhằn: "Phiền c.h.ế.t  , bà đang định ngủ trưa, các cháu đột nhiên đến  gì?"
Thành Dịch giơ chiếc túi giấy trong tay lên: "Chúng cháu  mang bánh hoa quế đến cho bà ."
Những nếp nhăn chằng chịt  khuôn mặt bà  lúc  mới giãn . Bà mở túi ngửi, nhón một miếng bánh hoa quế nếm thử, tặc lưỡi,      sân.
Đi  vài bước, bà   đầu  Thành Dịch và Du Phi Phàm vẫn còn  ở cửa: "Hai đứa    thì bảo?"
Trong sân  trồng một cây hoa dành dành. Gió thổi, cánh hoa rơi đầy sân.
Bà ngoại Khổng Tước   mái hiên, rít thuốc lào, nheo mắt  những cánh hoa rơi đầy đất. Không đợi bà lên tiếng, Thành Dịch  tự giác cầm chiếc chổi ở góc lên quét dọn.
Du Phi Phàm khoanh chân  bên cạnh bà ngoại Khổng Tước. Bà  véo mặt cô  về phía , chăm chú  một lúc,  trong đôi mắt đục ngầu đột nhiên lóe lên một tia sáng: "Đôi mắt của cháu, khác với   ."
Bà  gõ tẩu thuốc  chân ghế,  nhe miệng  để lộ hàm răng vàng: "Cháu giỏi hơn bà ngoại cháu . Cái thứ mà bà  cả đời cũng  thấu hiểu, cháu còn trẻ thế   ngộ  . Làm  mà cháu   ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-phong-tham-linh-toi-co-the-bat-tram-trieu-ma-quy/chuong-188-thai-nhi-linh.html.]
Du Phi Phàm khó hiểu: "Bà ngoại Khổng Tước, bà  ... là  ý gì?"
"Đôi mắt  của các cháu, tuy là thứ hiếm   đời, nhưng ngay cả khi   nó, cũng   mấy   thể thấu hiểu  ."
Lời của bà ngoại Khổng Tước  rõ ràng, Du Phi Phàm cũng nửa hiểu nửa .
Mặc dù cô mơ hồ cảm thấy sức mạnh ẩn chứa trong Linh Đồng  vượt quá nhận thức hiện tại của cô, nhưng bà ngoại  bao giờ  cho cô  đôi mắt  gia tộc truyền    tác dụng gì, và nên sử dụng như thế nào.
Bà ngoại Khổng Tước thấy vẻ mặt cô mơ hồ, bèn nhả  một làn khói. Đôi mắt nửa khép hờ mờ  trong làn khói trắng đang tan : "Thật   ngộ  cũng . Năng lực càng lớn, gánh nặng  vai sẽ càng nặng."
Du Phi Phàm vẫn chỉ hiểu  một phần lời của bà . Lúc , cô chỉ mong đầu óc  thông minh hơn một chút, để  thể hiểu  những lời cao siêu của bà ngoại Khổng Tước.
Bà ngoại Khổng Tước dựa lưng  ghế, hỏi: "Lần  đến tìm bà   chuyện gì nữa?"
Du Phi Phàm lấy chiếc gương linh từ trong túi , đưa cho bà : "Cháu  mang theo một Kumanthong. Có vẻ như nó  cháu giúp nó việc gì đó."
Bà ngoại Khổng Tước cầm lấy kính linh  một cái, nhíu mày: "Hừ, thằng nhóc   , chịu khổ lớn đến thế."
Bà  ném chiếc kính linh xuống đất. Chiếc gương  vỡ mà  vững vàng  mặt đất. Con Kumanthong cũng từ từ hiện   mặt hai .
Điều khác biệt là nó  còn vẻ ngoài đáng sợ đó nữa, mà  trở  thành một  bé bình thường.
Bà ngoại Khổng Tước vẫy tẩu thuốc  hiệu cho nó  gần.  con Kumanthong dường như  sợ bà , nó nắm vạt áo, do dự  dám tiến lên.
"Còn  mau  đây?" Bà ngoại Khổng Tước nghiêm mặt: "Không  chúng  giúp nữa ?"
Con Kumanthong  , bĩu môi  lao đến  mặt bà   nức nở, như thể  chịu uất ức lớn lắm. Miệng nó lẩm bẩm những điều mà Du Phi Phàm  hiểu.
Bà ngoại Khổng Tước ngậm tẩu thuốc nghiêm túc lắng , vẻ mặt ngày càng nghiêm nghị, cuối cùng bà thở dài một tiếng, lắc đầu.
"Sao  bà?" Du Phi Phàm vội hỏi.
"Trong nhà đứa bé   thờ  một cái thai nhi linh, cháu  ?"
Du Phi Phàm gật đầu.
Bà ngoại Khổng Tước thuật  từng lời của Kumanthong: "Đứa bé   bảo vệ gia đình đó, nhưng thai nhi linh quá mạnh, linh lực của nó sắp  trụ nổi nữa ."
Thành Dịch lúc  cũng  quét dọn xong sân,  đến  mái hiên,  thấy đoạn , hỏi: "Con Kumanthong   thờ nhiều năm như , theo lý mà  linh lực  yếu,  cái thai nhi linh    oán khí lớn đến mức nào mới  thể ép nó đến nông nỗi ?"
"Cậu nhóc ,  ngờ  cũng hiểu  đấy chứ." Bà ngoại Khổng Tước nheo mắt : "Để  oán khí lớn như , hoặc là nó cảm nhận  sự  nỡ của  , hoặc là     hỗ trợ nó bằng linh thuật... "
Bà  gõ mạnh tẩu thuốc xuống đất: "Hoặc, cả hai."