Xe dừng lầu lầu văn phòng, Du Phi Phàm lập tức bật dậy, mở cửa xe, buồn ngoái mà thẳng cầu thang.
Giang Thước nhanh tay tắt máy, rút chìa khóa, khóa cửa xe, nhờ lợi thế chân dài mới kịp chen văn phòng khi cô kịp “rầm” một tiếng đóng cửa .
"Niệm Niệm, tối nay chị ngủ với em." Du Phi Phàm để một câu về phòng, "ầm" một tiếng đóng cửa .
Tiêu Tiêu ôm cốc sữa, vươn cổ một lúc, Giang Thước với vẻ mặt bất lực: "Chị ăn thuốc s.ú.n.g ?"
Giang Thước giải thích, chỉ bất lực nhún vai: "Phiền các em trông chừng cô giúp . Đừng để cô nửa đêm một dọn hành lý lén lút bỏ ."
Nói xong, vẫn yên tâm, bèn lục trong túi xách Du Phi Phàm để sofa, rút ví, lấy luôn chứng minh nhân dân bỏ túi . Nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đóng kín, khẽ thở dài rời khỏi văn phòng.
Sáng hôm , Du Phi Phàm ngủ li bì đến tận khi mặt trời lên cao mới uể oải bước khỏi phòng. Cô liếc Tiêu Tiêu đang dài sofa xem phim truyền hình hỏi: "Giang Thước ?"
Tiêu Tiêu dán mắt màn hình TV: “Anh về từ tối qua . Sao, còn trông chờ sofa canh chị cả đêm chắc?”
“Thèm .” Du Phi Phàm lầm bầm, bếp rót nước, tiện thể kiểm tra linh phù dán ở cửa sổ hư hỏng gì .
Tiêu Tiêu kìm m.á.u nhiều chuyện, đến gần Du Phi Phàm, hỏi: “Hai cãi ? Là Giang Thước còn vương vấn với bạn gái cũ, là ngoại tình?”
“Anh bạn gái cũ cái rắm. Nếu , thì cũng chỉ thể là chị.” Du Phi Phàm lườm một cái, chọc trán Tiêu Tiêu: “Ít xem phim truyền hình thôi, đầu óc rảnh thì cái gì bổ ích . Cẩn thận kẻo hỏng não, còn hư cả Niệm Niệm nữa.”
"Em quan tâm chị ?" Tiêu Tiêu lẩm bẩm, cô kiểm tra hết phòng bếp tới các góc khác:
“Đừng lo, linh phù nguyên vẹn cả, đến một con ruồi cũng bay nổi .”
Du Phi Phàm chẳng thèm đáp. Sau khi chắc chắn linh phù đều , cô trở về phòng áo khoác, đeo túi chéo cửa.
Tiêu Tiêu vội chạy theo:
“Đi đấy? Bao giờ về? Nếu Giang Thước tới tìm chị thì ?”
Du Phi Phàm đầu , hậm hực: "Đừng mở cửa cho . Cứ để xổm ở ngoài cửa ."
...
Ở cửa hàng kính mắt lầu.
Du Phi Phàm lấy chiếc kính gọng vàng gãy một bên gọng của Thẩm Tri Hành từ trong túi xách, đặt lên quầy: “Xin chào, kính sửa ?”
Ông chủ cầm kính, nheo mắt một lúc:
“Ồ, hàng Nhật thủ công, vàng 18k đấy. Gọng rẻ . Sửa thì , nhưng chúng phụ kiện chính hãng, đặt hàng, chờ vài ngày, giá cao. Nếu dùng phụ kiện thế thì nhanh hơn…”
“Lấy chính hãng.” Du Phi Phàm ngắt lời, chút do dự.
Ông chủ thoáng kinh ngạc, đánh giá cô gái ăn mặc đơn giản mặt, ngờ tay hào phóng đến thế. Giọng điệu lập tức khách khí hơn:
“Vậy hóa đơn cho cô, để điện thoại, sửa xong sẽ gọi cô tới lấy.”
Du Phi Phàm cầm lấy hóa đơn bốn con , khóe miệng giật giật, suýt nữa bật thốt câu chửi thề, cuối cùng vẫn nuốt xuống, rút điện thoại quét mã thanh toán.
Rời cửa hàng kính, cô ghé sang tiệm trái cây gần đó mua một giỏ quà gọi taxi tới bệnh viện.
...
Trong phòng bệnh, Thẩm Tri Hành đang dựa giường, khó khăn dùng bàn tay quấn băng gạc lật từng trang sách.
Du Phi Phàm ngoài quan sát qua cửa kính một lúc, gõ cửa nhẹ giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-phong-tham-linh-toi-co-the-bat-tram-trieu-ma-quy/chuong-275-chuan-muc-thien-ac.html.]
“Viện trưởng Thẩm, thể ?”
Thẩm Tri Hành ngẩng đầu khỏi trang sách, thấy là cô, liền nở nụ hiền hòa:
“Cô Du, mời . Cảnh sát Giang cùng cô ?”
“Anh việc bận.” Du Phi Phàm đáp qua loa, đặt giỏ quà bên cạnh giường, kéo ghế xuống, quan tâm hỏi:
“Ông thấy đỡ hơn ?”
Thẩm Tri Hành gập sách, đặt lên đầu giường:
“Chỉ là thỉnh thoảng còn đau đầu, bác sĩ bảo mai thể xuất viện.”
Sau vài câu thăm hỏi, thấy ông quả thật , Du Phi Phàm liền lái câu chuyện sang hướng khác:
“Viện trưởng Thẩm, ông lớn lên ở cô nhi viện… chắc hẳn ở đó từng xảy chuyện gì?”
Lần Thẩm Tri Hành thương, cô thể là áy náy. một đêm suy nghĩ, lý trí dần trở .
Trong đầu cô quá nhiều nghi vấn. Câu chuyện ở viện phúc lợi tưởng như kết thúc, thực chất vẫn còn vô bí ẩn, huống hồ còn liên quan đến linh thuật sư mà họ luôn truy tìm.
Với tư cách trong cuộc năm xưa, chắc chắn Thẩm Tri Hành một vài manh mối.
“Cô …”
Du Phi Phàm cân nhắc từ ngữ, cuối cùng thẳng:
“Những chuyện Văn Hồng Huyên với bọn trẻ ở viện phúc lợi.”
“Các cô đều cả ?” Thẩm Tri Hành khổ, hề tỏ ngạc nhiên:
“Ông quả thực vài chuyện trái với đạo đức. Ngay cả , cũng là nạn nhân.”
Tim Du Phi Phàm chùng xuống, áy náy vì chạm đến vết thương của ông, kìm hỏi tiếp:
“Ông từng hại ông, tại ông hận? Vì còn đưa ông về trung tâm điều dưỡng chăm sóc?”
Thẩm Tri Hành trầm ngâm, ánh mắt xa xăm:
“Ngày cha mất sớm, chỉ thể lang thang đầu đường xó chợ, tranh đồ ăn với chó hoang, cùng chuột rắn bạn. Là ông mang về viện phúc lợi, cho ăn mặc, mới cơ hội sống sót. Nếu , e là c.h.ế.t trong một con hẻm nào đó từ lâu .
Đôi khi, thiện và ác thể đo bằng cùng một cán cân. Từ một vài góc độ, Văn Hồng Huyên đúng là kẻ , nhưng cũng thể phủ nhận, chính nhờ ông cưu mang mà mới ngày hôm nay.”
Du Phi Phàm nên đáp lời thế nào. Còn Thẩm Tri Hành thì chìm trong hồi ức, để mặc căn phòng rơi lặng nặng nề.
Một lúc lâu , cô mới khẽ hỏi:
“Viện trưởng Thẩm… ông và bố là bạn bè ?”
Dù Giang Thước , cô vẫn tận tai chính ông xác nhận.
“Cảnh sát Giang với cô ?” Thẩm Tri Hành nở nụ chua xót, ánh mắt như phủ một tầng sương mờ:
“Chớp mắt mà Phó Anh Lãng rời xa nhiều năm như .”
Du Phi Phàm cúi mắt, khẽ cắn môi, thận trọng hỏi:
“Viện trưởng Thẩm, bố … là một như thế nào?”