Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 300: Ngoại truyện - Địa chỉ mới của Sở sự vụ

Cập nhật lúc: 2025-08-24 02:32:17
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa xuân luôn đến bất ngờ.

Vừa mới một khắc bầu trời còn trong xanh, ngay đó những tầng mây vàng xám nặng nề phủ kín, ép bầu trời xuống u ám. Tiếng sấm rền vang, nổ tung nơi chân trời.

Tiểu Lâm, nghiệp đại học lâu, xin trong một công ty môi giới bất động sản. Hôm nay là đầu tiên cô phân công dẫn khách xem nhà, trong lòng tránh khỏi hồi hộp.

Cô đến điểm hẹn sớm mười phút, ô cánh cổng sắt gỉ sét. Cô đầu căn biệt thự hai tầng màu xám trắng phía , nhớ lời dặn dò bụng của đồng nghiệp mà cảm thấy sợ hãi.

Một chiếc xe việt dã màu đen phanh ngay cổng. Từ xe bước xuống một đàn ông trẻ tuổi khoác áo da, cẩn thận che ô, dìu cô gái tóc ngắn ở ghế phụ xuống xe, còn ân cần nhắc nhở: “Cẩn thận, đừng giẫm vũng nước.”

Không cần , đây chắc chắn là khách hàng của ngày hôm nay .

Tiểu Lâm cúi đầu thông tin khách hàng, lập tức nở nụ ngọt ngào nhất, tiến lên đón: "Chào hai vị. là chuyên viên tư vấn bất động sản Tiểu Lâm. Hôm nay sẽ dẫn hai vị tham quan căn nhà ."

Cô gái mỉm , đáp một tiếng "", khoác tay đàn ông theo Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm dùng chìa khóa dự phòng mở cánh cổng sắt, dẫn họ sân .

Trong sân một cây hòe già. Cây cao lớn, nhưng lá sum suê. Những cành lá rậm rạp che khuất gần hết ánh sáng. Những chiếc lá mưa đánh rơi phủ kín gần nửa sân.

Trong dân gian, cây hoè còn gọi là “quỷ thụ”, tương truyền dễ chiêu dẫn yêu tà quỷ mị. Ai trồng loại cây ngay giữa sân chứ?

Tiểu Lâm len lén khách, thấy họ chỉ lặng lẽ quan sát, tỏ vẻ khó chịu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vì trời u ám, bên trong căn nhà cũng tối tăm lạ thường. Cô mò bật cầu dao, đèn sáng lên, nhưng kỳ lạ là nhiệt độ trong phòng thấp hơn bên ngoài nhiều.

Cô siết chặt áo khoác, xem tài liệu giới thiệu: "Căn biệt thự hai tầng. Diện tích sổ đỏ là 235 mét vuông. Cộng với tầng hầm tặng, tổng cộng là 300 mét vuông. Tầng một là phòng khách và bếp hình chữ I, trang ghế sofa, bàn , tủ đựng đồ và các đồ nội thất khác..."

—“Keng!”

Chiếc bình hoa tủ đột nhiên rơi xuống đất. May mà nó cách mặt đất quá xa, nên vỡ.

Tiểu Lâm theo bản năng đầu hai vị khách. Thấy họ hoảng sợ, vội vàng nhặt chiếc bình hoa lên, rối rít giải thích: "Xin , chiếc bình lẽ đặt vững."

Cô gái mỉm , gì nhiều: "Ừ, chắc là ."

Tiểu Lâm gượng , tiếp tục: "Ngoài , tầng còn một phòng sách, một phòng chứa đồ và một nhà vệ sinh."

, thấy một tiếng "Rầm!" lớn. Cánh cửa phòng sách mở đột nhiên tự đóng , khiến cô giật . Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Chột liếc cửa sổ và cửa đang đóng chặt. Tiểu Lâm , cố gắng che giấu sự bất thường, giả vờ như chuyện gì: "Lạ thật, hôm nay gió mà lớn thế."

Người đàn ông phối hợp gật đầu: "Ừm, gió lớn thật. Hay chúng lên xem tầng hai ."

"Được. Mời hai vị theo ."

Tiểu Lâm dẫn họ lên tầng hai: "Tầng năm phòng, còn trang hai nhà vệ sinh và một sân thượng. Ở giữa là một khu vực sinh hoạt chung..."

Một bóng trắng đột nhiên lướt qua hành lang, biến mất ngay lập tức. Đồng tử cô co rút , những lời còn mắc kẹt trong cổ họng.

Cô gái theo ánh mắt của cô, hỏi: "Sao ?"

"Không, gì..." Tiểu Lâm nuốt nước bọt: "Xin hỏi hai vị còn câu hỏi nào ?"

Cô gái đầy ẩn ý: "Căn nhà như , tại giá rẻ hơn gần hai phần ba so với những căn nhà bên cạnh?"

Tiểu Lâm khựng , suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.

Thật cô cũng tò mò về vấn đề . Mặc dù ở đây là trung tâm thành phố, nhưng vị trí cũng tệ, giao thông thuận tiện.

Căn biệt thự trang trí còn mới, đồ đạc và thiết điện đều đầy đủ, cả sân vườn và một gara riêng.

Vấn đề duy nhất là, nơi ma.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-phong-tham-linh-toi-co-the-bat-tram-trieu-ma-quy/chuong-300-ngoai-truyen-dia-chi-moi-cua-so-su-vu.html.]

Một năm , ở đây xảy tai nạn, cả gia đình chủ cũ đều c.h.ế.t trong nhà. Từ đó, hàng xóm đồn rằng nửa đêm thường thấy tiếng động kỳ dị.

Nửa năm , tin tà, mua nhà với giá rẻ, nhưng chỉ ở đầy một tháng dọn , vội vàng đem cho thuê giá thấp.

Ba tháng qua, nhà đổi bốn lượt thuê. ai trụ quá một tuần, đều dọn , thậm chí cần lấy tiền cọc.

Nghĩ đến đó, Tiểu Lâm rùng .

Lương tâm và trách nhiệm khiến cô thể dối. cô cũng từ bỏ khoản tiền lương đầu tiên hy vọng kiếm khi nghiệp. Hai cảm xúc trái ngược đấu tranh khó phân thắng bại. Cân nhắc một lúc lâu, chính nghĩa vẫn chiếm ưu thế.

Cô ngập ngừng một lúc, : "Thật , căn nhà sạch sẽ cho lắm."

Người đàn ông vuốt ngón tay mặt bàn, : "Hả? Sạch sẽ mà. Một hạt bụi cũng ."

"Không ý đó. Ý là..."

Thấy cô ú ớ mãi rõ, cô gái chẳng quá bận tâm:

“Thế , cô giúp thương lượng với chủ nhà, nếu rẻ thêm chút nữa thì ký lâu dài.”

Ban đầu Tiểu Lâm chỉ mong thoát khỏi nơi quái dị , nhưng thế, thấy lóe lên hi vọng.

Cô chạy sân gọi điện cho chủ nhà, :

“Chủ nhà đồng ý . Nếu ký năm năm, cọc hai trả ba, thì giảm thêm hai phần nữa. nếu bỏ ngang, tiền cọc sẽ .”

Cô gái dứt khoát: “Được. Bao giờ ký?”

"Bây giờ cũng ." Tiểu Lâm lấy hợp đồng khỏi túi. Cô khựng , thăm dò hỏi: "Cô, cô thật sự ký năm năm ? Cô ... suy nghĩ ?"

"Không cần. suy nghĩ kỹ ." Cô gái nhanh chóng lướt qua hợp đồng, cầm bút lên ký tên: Du Phi Phàm.

Thấy tiền hoa hồng trong tay, sự phấn khích trong lòng Tiểu Lâm nhanh chóng lấn át cảm giác tội , thầm cầu nguyện rằng thuê nhà thể ở lâu hơn một chút.

Cô đưa danh và chìa khóa cho cô gái: "Có chuyện gì xin cứ liên hệ với ."

Tiễn Tiểu Lâm , Du Phi Phàm cuối cùng cũng nhịn ôm cổ Giang Thước lớn.

"Thật là hời quá . Chỉ đắt hơn một chút so với căn nhà văn phòng cũ, mà cả hai tầng và một tầng hầm! Sau tầng một sẽ dùng sảnh tiếp khách của sở sự vụ. Chúng còn thể ăn lẩu trong phòng ăn nữa. Chú Giang và dì Trương cũng thể đến cùng !"

Nói xong, cô kéo Giang Thước lên tầng hai: "Có nhiều phòng ngủ như . Sau thể bảo Tiểu Ngọc chuyển đến ở cùng. Rồi cho Niệm Niệm một phòng riêng."

"Cảnh sát Giang, thấy chúng ở phòng nào thì ?"

"Anh thế nào cũng , tùy em." Giang Thước cúi đầu thì thầm tai cô: " em thấy bất tiện ?"

Du Phi Phàm hiểu: "Bất tiện gì cơ?"

"Thì là... nhỡ buổi tối phát tiếng động gì đó, lẽ lắm?"

Du Phi Phàm lúc mới phản ứng . Cô cắn môi, dùng khuỷu tay thúc một cái: "Hừ, trông vẻ là một đồng chí cảnh sát nghiêm túc. Sao lòng đen tối thế chứ."

Giang Thước phản bác, chỉ khẽ một tiếng: "Thật còn một giải pháp hơn."

"Gì ?"

Anh lấy một tờ quảng cáo từ trong túi : "Có một khu chung cư mới đang xây, cách đây chỉ mười phút bộ. Căn hộ trông cũng tệ. Em hứng thú xem với ?"

Du Phi Phàm nhướng mày: "Ối, cảnh sát Giang đây là phát tài ?"

"Lát nữa bán căn hộ nhỏ , cộng với chút tiền tiết kiệm của , thể mua một căn ba phòng ngủ hai phòng khách. Sau em cũng ." Giang Thước xoa đầu cô: "Một lát chúng đến khu nhà mẫu xem thử. tiên, vẫn giải quyết chuyện ở đây ."

"Được ." Du Phi Phàm , vài linh hồn vẫn cứ theo họ từ lúc mới , đang nhe nanh múa vuốt cố gắng hù dọa, : “Nói , rốt cuộc là chấp niệm gì giữ các nơi ?”

Loading...