【Xì… Ký chủ, cuối cùng cũng liên lạc… xì… liên lạc với ngươi … xì… Chờ , ngươi khiến nhiều ghét như ?!】
Hứa Yên Miểu hoang mang.
【Ta nữa. Nửa năm nay mỗi ngày đều điệu thấp, cũng đắc tội với ai cả.】
Các viên quan theo: “…”
Thật , từ việc bắt nhiều tham quan như mà xem, đó cẩu cấp nhảy tường cũng là chuyện bình thường.
E là Hứa Yên Miểu sẽ gặp ít vụ ám sát. Thế nhưng, bệ hạ nhất định sẽ bảo…
【Xì… Lại sắp mất sóng … xì… Ngươi nhất định bảo vệ tính mạng của đấy! Nếu hệ thống sẽ sụp đổ, tuy rằng thể mang linh hồn của ngươi nhào nặn thêm một cơ thể cho ngươi, nhưng những chuyện phiếm bên trong sẽ tung ngoài hết! Toàn thiên hạ đều sẽ ! Hơn nữa còn sẽ liên tục trong một trăm năm, ngừng cập nhật chuyện phiếm mới! Đáng sợ lắm đấy, ngươi nhất định bảo vệ bản đấy!】
【Xì… xì… xì…】
【Hệ thống? Hệ thống?】
Thôi , mất liên lạc .
Hứa Yên Miểu gãi đầu.
【Khiến nhiều ghét, là hoàng đế coi là hình mẫu thanh liêm, cho nên tham quan ghi hận ?】
【Sau khi c.h.ế.t cái giá trả chỉ là chuyện phiếm tung ngoài thôi , hù c.h.ế.t , còn tưởng là chuyện gì đáng sợ chứ!】
Hứa Yên Miểu thở phào nhẹ nhõm: 【May mà liên quan gì đến .】
Hoàng đế: “!!!”
Các viên quan theo: “!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-110.html.]
Không ! Liên quan đến chúng đấy!!!
Ban đêm.
Vũ Anh điện.
Hoàng đế các đại thần nhị phẩm bên , vẻ mặt trầm trọng, như thể gặp chuyện nước mất nhà tan.
Phía , Đậu thừa tướng nhíu mày suy nghĩ, lục bộ thượng thư vẻ mặt ưu sầu, Tả đô ngự sử mới nhậm chức và Hữu đô ngự sử sáu mươi chín tuổi đều toát mồ hôi hột, Tiền, Hậu, Tả, Hữu, Trung quân đô đốc khiếm sự một cái, Trung quân đô đốc khiếm sự tiến lên một bước, tư thế ngạo nghễ: “Bệ hạ! Các vị đồng liêu, phía bên của Tiểu Bạch Trạch do mười tám con nuôi của thần bảo vệ!”
Tiểu Bạch Trạch lúc đầu chỉ là cách xưng hô trong bóng tối, nhưng khi nó đặt ngoài sáng, thì thứ đều khác biệt.
“Mười tám con nuôi của thần từng cao chín thước, sức mạnh, con trai lớn nhất sức mạnh của chín con trâu hai con hổ, giỏi võ nghệ! Thần sẽ dặn dò bọn họ, bất kể như thế nào, cũng bảo vệ sự an của Tiểu Bạch Trạch!”
Tiền quân đô đốc khiếm sự phắt dậy, hừ lạnh: “Ta cũng gì, nhưng bốn mươi chín trong nhà sẽ bố trí bên cạnh nhà của Bạch Trạch, bọn họ là tinh binh trong quân, ai g.i.ế.c ! Phải đánh qua nhà ! Bọn họ từng đều giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung! Ta còn trang 【súng lửa】 cho bọn họ, ai dám xúc phạm đến Bạch Trạch, nhà sẽ b.ắ.n cho bọn họ thành tổ ong!”
Hộ bộ thượng thư hai lời, trực tiếp : “Những hộ dân sống bên cạnh nhà của Tiểu Bạch Trạch đều chuyển , tiền , Hộ bộ sẽ chi trả.”
Công bộ thượng thư hiền hậu: “Muốn động đến nhà của Tiểu Bạch Trạch thì , nhưng thể sửa chữa, cải tạo, gia cố những ngôi nhà xung quanh, chuyện do Công bộ phụ trách, nhưng…”
Công bộ thượng thư dứt lời, sang Thiên Thống đại đế.
Tiếp theo xem thiên tử đến mức nào.
Hoàng đế đặt một tấm bản đồ mặt bằng kinh thành mặt, ngón tay nhẹ nhàng vạch một đường: “Chỗ , bộ cải tạo.”
Một ngày tốt lành
Công bộ thượng thư chắp tay, tiến lên hai bước quan sát, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, đó chắp tay lui xuống, lên tiếng nữa.
Thái độ khiến các đại thần nhị phẩm khác tò mò, khi hoàng đế đồng ý, đều tiến lên xem, liền thấy khu vực hoàng đế vạch qua, chính là Nam ba mươi sáu phường!
Trung quân đô đốc khiếm sự nhịn mà kinh ngạc: “Bệ hạ! Nam ba mươi sáu phường đều dọn sạch !”
Phải di dời bao nhiêu đấy!
Hoàng đế còn lên tiếng, Đậu thừa tướng sợ bệ hạ suy tính vẫn cảm thấy hợp lý, vô cùng lo lắng, trực tiếp tiến lên : “Bệ hạ! Phủ của thần ở phía nam thành thể phá bỏ! Xây phường mới! Cho dân chúng sinh sống!”