Tương Dương công chúa đến say mê: "Vậy đó thì ?"
"Thiên hạ mới bình định, bất luận nam nữ đều khao khát một gia đình, những nữ tử bèn trở về nhà, trùng phùng với trượng phu, chuẩn xuất giá."
Tương Dương công chúa gật gù "Ồ ồ": "Vậy, chuyện phụ hoàng để triều quan..."
"Phụ hoàng con thấy đau buồn, quả thực hỏi qua , nhưng từ chối."
" từ chối."
Đậu Hoàng hậu câu với vẻ ung dung tự tại, Tương Dương công chúa liên tục xoa xoa những ngón tay lạnh cóng của , mũi bỗng chốc chút cay cay.
"Vì..."
"Phụ hoàng con là thật lòng, ." Đậu Hoàng hậu mỉm , nụ hề chút nào ý giễu cợt: " nếu đồng ý, một ngày hai ngày thì còn , lâu dần, giữa và ông tình nghĩa quân thần sẽ hơn cả tình cảm vợ chồng."
"Làm quân thần... ?"
Đậu Hoàng hậu lắc đầu: "Phụ hoàng con cứng đầu, tính tình ương bướng, luôn cho là nhất, nhất định ăn mềm nhưng nhất định ăn cứng, vợ chồng với ông , ông sẽ kính trọng yêu thương con, nhưng nếu ông xem con là thần tử, ông nhất định sẽ đè nén con, cho phép con trái lời."
Tương Dương công chúa khẽ cắn đũa, con cái nên bàn luận về cha , nàng lên tiếng, nhưng trong lòng giơ cao lá cờ tán thành.
Đậu Hoàng hậu với con gái: "Cho nên, lúc đó, trở về hậu cung là lựa chọn nhất của ."
Trong ba mươi ba năm đó, ngày ngày đêm đêm, Đậu Hi cũng từng nghĩ, nếu lựa chọn bước triều đường thì sẽ thế nào? Sau đó, bà tự phủ định suy nghĩ .
Lúc đó, bà bước triều đường, dựa là bản , mà là sự thương xót nhất thời của trượng phu, sự nhiệt tình nhất thời của quân vương, các đại thần kính trọng là bà, mà là "Hoàng hậu". Bọn họ sẽ gây khó dễ cho bà, nhưng cũng sẽ coi bộ quan phục là biểu tượng của tài năng.
Trong mắt bọn họ, đây chỉ là một chút tùy hứng nhỏ bé của Hoàng đế khi nắm quyền, dùng để dỗ dành Hoàng hậu vui vẻ.
Rút lui về hậu cung, then cài cuối cùng, tấm khiên cuối cùng giữa Hoàng đế và quần thần. Hoặc là bước triều đường, dần dần biến thành thần tử bù gạt rìa...
Thật bà con đường thứ hai để lựa chọn.
Mà những năm tháng trải qua cũng chứng minh cho suy đoán lúc ban đầu của bà —— lời khuyên của thê tử và lời can gián của thần tử, trong mắt đế vương, là hai ý nghĩa khác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-228.html.]
Đậu Hoàng hậu rõ ràng ——
"Thiên hạ , bao giờ cần hai thanh kiếm sắc bén đối đầu . Vật cứng dễ gãy, nó cần là ——"
Một ngày tốt lành
"Một cái vỏ kiếm."
*
Hứa Yên Miểu cầm Thượng phương bảo kiếm rời khỏi kinh thành.
Không cưỡi ngựa, vẫn xe tre. Một đường gió mây sấm chớp.
Lương Duệ khỏi ngẩng đầu trời, bầu trời mây đen dày đặc, sấm sét rạch ngang, đầu Hứa Yên Miểu xe tre, trong lòng cảm khái muôn phần.
Quả nhiên là Bạch Trạch a... cũng gió sấm tiễn đưa.
"Bạch Trạch" cũng đang ngẩng đầu trời.
【Trời sấm chớp lớn quá...】
Hứa Yên Miểu ôm Thượng phương bảo kiếm bằng kim loại trong ngực, lo lắng thôi.
Lát nữa khi nào một tia sét đánh xuống đánh c.h.ế.t ?
"Lương——Chủ——Sự——"
Hứa Yên Miểu gào to.
Sấm sét ầm ầm, Lương Duệ cũng chỉ thể cố gắng lên giọng trả lời : "Làm——————"
"Lần chúng vẫn đổi ngựa đổi ?"
Trước đó bọn họ thể đến kịp thời là vì đường tắt, sáu trăm dặm khẩn cấp, đổi ngựa đổi . như thật sự là suýt nữa kiệt sức c.h.ế.t giữa đường, lúc đến kinh sư chân đều mềm nhũn, n.g.ự.c nóng rát đến mức sắp nổ tung, mỗi một hít thở đều mang theo mùi m.á.u tanh và bụi đất.
Nếu thêm một nữa, Hứa Yên Miểu cũng thể Lương Duệ còn chịu đựng nữa .
May mắn , Lương Duệ trầm ngâm một lát, : "Làm theo khả năng, cưỡi ngựa nhanh là , cần khẩn cấp. Trước khi chúng , công chúa gần đến Phúc Kiến, chắc là hai ngày sẽ đến."