Lễ bộ Thượng thư quyết định tham gia.
Ông hiến kế: “Nghe Thiên Trúc giàu và nhiều theo đạo Phật, chắc hẳn họ mong các tăng nhân nhà thể nung xá lợi.”
——Các tăng nhân trong nước do triều đình quản lý chặt chẽ các chùa chiền, từng chỉ thể thành tâm ăn chay niệm Phật, hiện tượng giàu đến mức thể thôn tính đất đai trong làng, lên đến hàng trăm hàng nghìn mẫu ruộng như cuối thời tiền triều, còn xuất hiện nữa.
Lão Hoàng đế: “!!!”
Hộ bộ Thượng thư: “!!!”
Chủ ý …
Tuyệt vời!
Ánh mắt ba lão hồ ly giao , dường như ẩn chứa ngàn vạn lời .
*
Mặc dù cách của Thái tử khiến phụ hoàng thể danh chính ngôn thuận sử dụng phương pháp chế tạo xá lợi, nhưng vẫn đánh.
Phụ hoàng cầm quyển sách cuộn tròn, gõ lên trán , lúc nhẹ lúc nặng, như đang chơi đánh trống.
“Ngu ngốc! Đã lâu như mà vẫn phát hiện Hứa Yên Miểu chính là một con d.a.o hai lưỡi, đáng đời đứt tay.”
Thái tử thắc mắc: “Vậy phụ hoàng vẫn dùng ? Khoa cử tháng hai năm , để chủ khảo, sợ xảy vấn đề ?”
“Sợ gì.” Lão Hoàng đế dường như đang suy nghĩ cách diễn đạt thích hợp, mỉm : “Hứa Yên Miểu giỏi nhất là việc trong khuôn khổ điều lệ —— ngươi phát hiện , những việc thuộc chức trách của , bao giờ phạm sai lầm ?”
——Trước đây ngươi sai lầm ở chỗ, rõ ràng nên gì, nên gì. Vậy cũng thể trách Hứa Yên Miểu việc tùy tiện .
“Thật ?”
Thái tử nghi ngờ lão Hoàng đế.
Một ngày tốt lành
Sao cảm thấy đó chỉ là ảo giác của phụ hoàng ? Hứa Yên Miểu đúng là từng gây vấn đề gì trong công việc, nhưng kèm theo sự cố bất ngờ , còn xem ông trời thương xót những xung quanh .
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-337.html.]
Đột nhiên vai gánh thêm nhiệm vụ chủ khảo khoa cử, Hứa Yên Miểu bề ngoài vui mừng khôn xiết, tạ ơn long ân, nhưng thực tế trong lòng tràn ngập biểu cảm “Ta cá mặn”.
——Gần đây ngoài việc biên soạn lịch sử, còn đang lựa chọn thích hợp để bổ sung những vị trí quan chức còn trống, bây giờ thêm cả khoa cử mùa xuân…
“Làm c.h.ế.t thôi QAQ”
Hứa Yên Miểu xoa mạnh mặt vài cái, bắt đầu xem đề thi khoa cử các năm .
[Lão Hoàng đế , mới mười chín tuổi để đề cho các sĩ tử thi khoa cử, ít còn lớn tuổi hơn , ông cũng thật yên tâm.]
[Cái chẳng khác gì đề thi đại học lúc mười chín tuổi cả.]
Phó chủ khảo khoa cử mùa xuân, kiêm Đại học sĩ điện Hoa Cái, cũng là Binh bộ Thượng thư trong lòng cũng nghĩ tương tự.
Chuyện khác thì , khoa cử để Bạch Trạch đề, quá mạo hiểm ? Bạch Trạch hình như còn hết Luận Ngữ.
Đang nghĩ ngợi, liền một giọng do dự vang lên: “Lê Thượng thư, về việc đề khoa cử, xin chỉ giáo một chút về mấu chốt trong đó.”
Ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Yên Miểu thẳng ông , vẻ mặt nghiêm túc.
Binh bộ Thượng thư đột nhiên nhận một điều.
Hình như… dù trong lòng kêu than việc khó khăn đến , cũng sẽ nghiến răng —— là chuyện khác, nhưng quả thật sợ bước lĩnh vực mới.
Hắn tính cách như , Bệ hạ ý bồi dưỡng, nếu cho thêm một thời gian nữa sẽ nhất định sẽ leo lên cao trong triều đình, trong hàng ngũ Tam công Cửu khanh.
Ý nghĩ xuất hiện, ý nghĩ tiếp theo liền vội vàng chen ——
Bệ hạ, đang cố gắng tạo càng nhiều cơ hội rèn luyện cho Hứa Yên Miểu khi tuổi thọ của cạn kiệt ? Ít nhất dù chuyện gì xảy , năng lực của vị Hoàng đế khai quốc cũng thể bảo vệ ?
Nghĩ xa , Binh bộ Thượng thư vội vàng kéo suy nghĩ trở , mời Hứa Yên Miểu xuống, kiên nhẫn giảng giải cho những điều bí mật trong việc đề khoa cử.
“Ra đề khoa cử mùa xuân lệ thường, kỳ thi đầu tiên thi ba bài nghĩa lý Tứ Thư, bốn bài nghĩa lý Ngũ Kinh; kỳ thi thứ hai thi một bài luận, năm bài phân tích án lệ, một bài chiếu, cáo, biểu; kỳ thi thứ ba thi năm bài sách lược kinh sử thời vụ.”
“Kỳ thi thứ nhất và thứ hai là trọng điểm, ngươi cứ ước lượng mà đề, quan trọng nhất là kỳ thi thứ ba…”