Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 338

Cập nhật lúc: 2025-02-04 16:06:57
Lượt xem: 280

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ra khỏi nha môn, đường về nhà, Hứa Yên Miểu vẫn luôn suy nghĩ về lời giải thích của Binh bộ Thượng thư.

Kỳ thi thứ ba, năm bài sách lược kinh sử thời vụ, trọng điểm ở việc khảo sát khả năng quan sát thời cuộc, sự hiểu về quốc sách, sự nghiên cứu về luật lệnh của sĩ tử.

Đồng thời, kỳ thi cũng là để khảo nghiệm các vị quan coi thi, xem xét lập trường chính trị và khuynh hướng tư tưởng của họ qua nội dung đề thi.

Nói đến đây, Binh bộ Thượng thư còn ứng khẩu kể cho hai ví dụ: “Thời tiền triều, Chu Văn Đế cướp ngôi của cháu , khoa cử đầu tiên khi lên ngôi, quan chấm thi nịnh hót một chút, đề sách lược năm đó, tóm là ‘Dẹp loạn giúp vua là hành động của bậc đại hiền đại thánh, nước sắp mất, mới thánh hiền xuất thế, gánh vác giang sơn’, chủ khảo năm đó, trực tiếp từ Lại bộ Thị lang thăng lên Lễ bộ Thượng thư.”

“Còn thời Chu Tĩnh Đế, Thái hậu thông dâm với đại thần, loạn hậu cung, liền chủ khảo đề mỉa mai chuyện , lấy ‘Lễ nghĩa liêm sỉ’ câu hỏi.”

Ông như , trong lòng Hứa Yên Miểu liền đại khái hiểu rõ.

[Hiểu ! Đề thi là nhắm !]

[Ta cách đề !!!]

Nhắm Hoàng đế thì thôi , vẫn còn giữ mạng.

Hoàng đế , còn các sĩ tử thi khoa cử !

Hiện tại ít sĩ tử đến kinh thành, chuẩn cho kỳ thi ba tháng . Gần đây trong các phủ của quan ít sĩ tử , các quán gần trường thi cũng kín chỗ.

Hắn cũng cố ý chọn , gặp ai thì tra bát quái của đó.

Nếu đó bất hiếu với cha , sẽ lấy “Hiếu” đề.

Nếu đó ức h.i.ế.p kẻ yếu, bắt nạt học sinh trong trường học, sẽ lấy “Báo thù” đề.

Nếu đó giấu diếm chuyện kết hôn, bỏ vợ bỏ con, hoặc là con rể để thi khoa cử nhưng định ăn của hồi môn, sẽ lấy “Hình luật” đề.

……

[Tốt lắm! Cứ quyết định như !]

Hứa Yên Miểu vui vẻ đến con phố mà các sĩ tử thường trú ngụ, đường còn tiện thể mua một cái bánh nướng lò, ăn.

——Tiếp theo để xem là tên xui xẻo nào chọn!

……

Bên bờ sông Lạc Thủy, bến đò thuyền cập bến.

Trong khoang thuyền ba , hai nam một nữ.

Một gần năm mươi tuổi, tướng mạo đường hoàng, sạch sẽ, quần áo một nếp nhăn.

Một hai mươi tuổi, phong độ ngời ngời, vẻ ngoài nho nhã, nhưng trong ánh mắt chất chứa sự kiêu ngạo.

Còn một con gái vấn tóc thiếu nữ, dáng vẻ đoan trang, nhưng ánh mắt vô cùng linh hoạt.

Một ngày tốt lành

Khi họ xuống thuyền mấy đàn ông lực lưỡng khiêng ba chiếc kiệu đến, nhanh chóng đến mặt ba , đặt kiệu xuống, cung kính : “Ký công, Lang quân, Nương tử, mời lên kiệu.”

Kiệu là một loại kiệu, hai cây sào ở giữa đặt một chiếc ghế tre. Do hai phu kiệu khiêng một một , những vết chai dày cọ xát vai họ đỡ lấy sào, đảm bảo kiệu rung lắc.

Cô nương lắc đầu, bỏ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-338.html.]

Ký công khẽ mở miệng, im lặng ngậm miệng . Nhìn bóng lưng cô nương, hiệu cho mấy tên gia nhân khỏe mạnh theo sát.

Nam tử gần như dám tin mắt , nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: “Nghĩa phụ, A Trưng đây là…”

Ký công, đúng hơn là Ký Tuế trả lời, chỉ cụp hàng mi dày xuống, nhàn nhạt hỏi: “Khoa cử , con nắm chắc ?”

Nam tử hắng giọng, vô cùng kiêu ngạo: “Vị trí Trạng nguyên, nhất định là của con!”

Ký Tuế khẽ gật đầu: “Như con chính là Tam nguyên cập .”

Nam tử mỉm đáp .

Hai lên kiệu.

Ngoài phu kiệu, còn mười mấy tên gia nhân khỏe mạnh nhanh chóng chạy xuống từ thuyền, chạy đến phía kiệu mở đường, đề phòng hoặc súc vật va chạm.

Phía kiệu cũng bảy tám tên gia nhân, cõng hành lý, ôm hòm sách, vô cùng long trọng.

Trên kiệu, Ký Tuế lên tiếng: “Lát nữa dẫn con gặp vài bạn của , để họ xem qua sách lược của con. Cũng một chút về tình hình kinh thành.”

Nam tử vẫn bình thản, dường như hề nao núng, chỉ chắp tay : “Đa tạ nghĩa phụ.”

Ký Tuế càng càng hài lòng.

Nam tử vốn là một đồng sinh ở phủ mà ông cai quản, thông minh ham học, may cha đều mất, đành tạm dừng việc học, về nhà ruộng.

Tuy nghèo khó, nhưng tâm địa lương thiện, phía tây làng của y mười mấy dặm một bãi tha ma, những bộ hài cốt vô chủ vứt ở đó, ngày ngày chịu mưa chịu nắng, còn thú hoang gặm nhấm. Y thấy mà xót xa, mỗi ngày khi ruộng xong liền đến bãi tha ma, nhặt những bộ hài cốt đó đem chôn cất.

Ngoài , khi ruộng y vẫn quên tự học kinh điển, đó đỗ tú tài.

Ký Tuế thích nhân phẩm, thưởng thức tài năng của y, liền nhận y con nuôi, một là để truyền học thức của , hai là trăm năm cũng chăm sóc chu đáo cho Tần Trưng.

Lần lên kinh, chính là để lo liệu tương lai cho đứa con nuôi .

Đang suy nghĩ xem nên dẫn nam tử gặp vị quan lớn nào, Ký Tuế đầu , liền thấy Hứa Yên Miểu đang bên đường chờ kiệu của ông qua, tay còn cầm một cái bánh, ăn một cách chậm rãi.

Đối phương cũng thấy ông.

Ký Tuế theo bản năng day sống mũi.

“Sao …”

Lại gặp Hứa Yên Miểu nữa ?

Sau đó, Hứa Yên Miểu con nuôi của ông, ông, nghĩ gì, trong mắt toát lên vẻ thương hại khó tả.

Ký Tuế: “…”

Không tại , Ký Tuế linh cảm chẳng lành quen thuộc.

Thậm chí còn tìm thầy bói xem, xung khắc với Hứa Yên Miểu .

Hứa Yên Miểu thề, thật sự cố ý đụng Ký Tuế.

Chỉ là Ký Tuế phô trương quá, thấy từ xa, chút tò mò, liền tới đây. Phát hiện là Ký Tuế thì còn ngạc nhiên —— giáng chức khỏi kinh ?

Sau đó, càng tò mò hơn, thuận tay tra một chút, phát hiện Ký Tuế là đến đưa con nuôi thi hội.

Loading...