Vĩnh Xương hầu tiên đoán đại: “Không là Thái tử thiếu tiền nên đem gia phả của bán đấy chứ?”
Hộ bộ Thượng thư ăn xong một con gà nướng ở nhà , đang dùng khăn ướt lau miệng liền bật thành tiếng, vải dày bịt .
Cầm khăn xa, Hộ bộ Thượng thư mới nhịn , : “Thái tử Điện hạ cũng đến mức thiếu tiền như .”
Vĩnh Xương hầu xua tay, : “Ta đương nhiên , chỉ đùa thôi. Dù Thái tử cũng ở đây.”
Hộ bộ Thượng thư , là thật sự nhịn , khăn ướt cũng ném sang một bên. Vừa góp vui: “Tiểu Bạch Trạch , câu chuyện sẽ kể sự việc một cách hợp lý, nhưng hiện thực cần cân nhắc hợp lý — đoán, chẳng lẽ vị học trò và Bệ hạ đều là hậu duệ của Đại vương tử nước Ngu, nhưng hai bọn họ thật sự quan hệ huyết thống ?”
Vĩnh Xương hầu “hít” một lạnh, là thật tâm: “Chuyện vẻ hợp lý, chẳng lẽ thật sự là như ?”
Hộ bộ Thượng thư trợn tròn mắt, một lúc lâu mới mở miệng, thấy giọng của : “Cũng thật sự khả năng…”
Một ngày tốt lành
Vĩnh Xương hầu vuốt ve bộ râu cứng cằm, đột nhiên lộ nụ gian xảo: “Cho dù Hứa Yên Miểu thấy gì, chắc chắn cũng khoa trương bằng hai chúng đoán! Lần dọa chúng nữa!”
Hộ bộ Thượng thư : “ đúng ! Nào, ăn cơm!”
Vĩnh Xương hầu đá một cái: “Ăn cơm nhà còn hầu hạ ! Nhanh bóc tỏi cho ông!”
Hộ bộ Thượng thư ngay tại chỗ biểu diễn cho xem thế nào để bóc tỏi thành lổm chổm.
Vĩnh Xương hầu cũng chê, đặt tỏi lên nướng, liền thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu tấm tắc khen lạ: [Ta còn gia phả của thường dân thể truy ngược đến mấy triều đại , thì cũng là bịa đặt .]
Vĩnh Xương hầu ung dung nướng tỏi, nước màu trắng bốc lên từ củ tỏi, quên nhận xét: “Quả thực cũng bình thường thôi.”
[Đời thứ tám của tính từ đời trở lên, trực tiếp lợi dụng chức quyền biên soạn trong 《Văn Ký》 rằng ông nội là hậu duệ hoàng thất nước Ngu, “lời trong 《Sử Thông》”, trong 《Sử Thông》 rằng ông nội là hậu duệ hoàng thất nước Ngu, “lời trong 《Văn Ký》”.]
[Ha ha ha ha ha ha ha, chơi trò qua lẫn đấy!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-352.html.]
Vĩnh Xương hầu đang ăn tỏi, bất ngờ vị cay xộc thẳng lên mũi. Hai mắt lập tức trào nước mắt, mũi cũng chảy nước mũi.
“Khụ khụ khụ—”
“Nước! Nước!”
Vĩnh Xương hầu ho sặc sụa, mò tìm cốc nước bàn, thầm mắng trong lòng: Đây rốt cuộc là nhân vật thần thánh nào thế! Quả nhiên là ý tưởng kỳ lạ!
…
Hứa Yên Miểu ráng nhịn một tháng, đến gần ba mươi Tết, mới giao kết quả điều tra cho Binh Bộ Thượng thư, giả vờ như là ám vệ vất vả điều tra .
May mà Binh Bộ Thượng thư chỉ thuận miệng hỏi hai câu về quá trình điều tra, tìm hiểu kỹ liền báo kết quả lên . Chưa đầy nửa ngày, phần thưởng của lão Hoàng đế ban xuống.
“Hứa lang, Bệ hạ sắp năm mới , ở đây năm tấm vải hoa, tám tấm lụa, tám tấm vải bố, ban cho Hứa lang may áo mới.”
Hứa Yên Miểu hướng về phía hoàng cung bái lạy: “Tạ ơn Bệ hạ.”
Đại thái giám đến ban thưởng nâng một chiếc hộp đỏ lớn, vải lụa bên trong cũng màu đỏ, ở giữa lõm xuống một miếng ngọc bội.
“Hứa lang, Bệ hạ , cầm vật thể tự do Hổ phường.”
Nói cách khác, thể sờ hổ bất cứ lúc nào!
Vẻ mặt Hứa Yên Miểu lập tức kích động: “Tạ ơn Bệ hạ!!!”
Đại thái giám mím môi : “Như , xin cáo lui .”
Sau khi ông , Hứa Yên Miểu cất ngọc bội túi hương luôn mang theo bên , vải vóc, lựa tới lựa lui, chọn một tấm màu xanh áo khoác ngoài, chọn một tấm màu trắng áo lót và quần, cuối cùng chọn một tấm màu đen mặt giày. Hai tay vỗ một cái: “Xong! Quần áo mới năm nay cứ !”