"Hứa Yên Miểu?!"
Lúc đó tay liền run lên, rèm vải xám "bộp" một tiếng đập cửa sổ.
Sau đó thấy một tiếng: [Hả? Sao phản ứng lớn như ?!]
Quốc Tử Giám Tế tửu tự trấn an, hai ba nhịp thở , mặt ngoài, đang định chuyện, ánh mắt liền rơi mặt Hứa Yên Miểu và cái túi đen chân nọ, giọng điệu trở nên vi diệu: "Hứa lang, trời tối , các ngươi đây là..."
Hứa Yên Miểu: "Gà cay chua, lễ vật xin của vị lang quân , ngài xem ?"
Quốc Tử Giám Tế tửu: "..."
Hắn xuống xe lật xem, phát hiện quả nhiên là gà cay chua, thấy bóng dáng của vàng bạc cả, mùi chua và cay xộc thẳng mũi, thiết, khai vị.
Trái tim đang kích động lập tức nguội lạnh, khi từ biệt Hứa Yên Miểu, xe ngựa liền xa, trong xe, Quốc Tử Giám Tế tửu thấp giọng mắng một câu: "Bệnh thần kinh!"
Đêm hôm khuya khoắt tặng gà cay chua!
Hứa Yên Miểu ngay cả gà cay chua cũng nhận, nhưng thể phủ nhận...
[Lương chủ sự thật dạy con.]
Ngày hôm , trong buổi thiết triều, Hứa Yên Miểu cảm thán như .
Lương Duệ sững , bắt đầu suy nghĩ con trai gì, mà thể bọn họ từ tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.
Có điều, hẳn là chuyện ?
[Để thấy băng vệ sinh, chỉ chút chuyện nhỏ cũng nghiêm túc tạ ... Hả? Không đúng, đụng Cao Hạ, chỉ xin mà lễ vật tạ tội?]
[Chẳng lẽ là coi thường phận của Cao Hạ?]
[Vậy cũng đúng, Liên Hạng bên cũng , chỉ đến chỗ .]
[Hửm???]
[Hắn thành , cái băng vệ sinh , bông cũ trộn m.á.u gà?!]
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Vẻ mặt của Lương Duệ đột nhiên trở nên vô cùng trống rỗng.
Hắn mơ hồ một loại cảm ứng – con trai , đại khái là sắp hại cha .
[Hả? Ngày ngày canh cổng cung, canh tan , canh một tháng ròng rã cuối cùng cũng ngóng rõ ràng thích ăn gì, đó tự tay một túi gà cay chua, chọn một ngày ở bên cạnh cố ý đụng tới?]
[Hắn rốt cuộc là gì...]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-370.html.]
[Gì cơ????]
[Hắn thích nhạc mẫu của lão Hoàng đế, hy vọng , sủng thần , thể giúp thuyết khách?!]
Lão Hoàng đế: ???
Nhạc mẫu của ?!
Nhạc mẫu của –
[Nhạc mẫu của lão Hoàng đế, nương của Hoàng hậu nương nương, Uất Trì lão thái quân, chín mươi lăm tuổi cơ mà?!]
Lương Duệ tối sầm mặt mũi.
Thảo nào con trai ba mươi hai tuổi còn cưới vợ, hỏi thì là thích, hỏi tiếp thích nữ nhân như thế nào, thì là thích thái độ ôn hòa, bao dung, nhưng nhu nhược, uy nghiêm, quyết đoán, kinh nghiệm, trí tuệ, hành sự quyết đoán, mạnh mẽ. Không tìm thì thà thiếu chứ ẩu.
Uất Trì lão thái quân quả thực đều thỏa mãn, nhưng cũng chỉ thỏa mãn mấy ngày thôi chứ!
Đổi là , cũng rung động.
Lương Duệ kiên cường ngất . Hứa Yên Miểu giống như buông tha :
[A, đến, nếu như thành công, chẳng lão Hoàng đế gọi Tiểu Lương là nhạc phụ, đó gọi lão Lương là thái công ?]
[Thật là lợi hại gấp bội!]
[Tiểu Lương thật là ý tưởng – ồ, trực tiếp tìm sủng thần, hành động cũng nhanh.]
Một ngày tốt lành
Lương Duệ ôm ngực, trái tim đau chết.
Ngày thường thấy đứa con trai của hành động nhanh nhẹn như ! Chê cuộc sống quá êm đềm, trải nghiệm cảm giác đánh đòn !
Quan viên bên cạnh Lương Duệ vô cùng đồng cảm với .
Gặp một đứa con trai to gan lớn mật như , thật đáng thương.
Có điều...
Quan viên bước tới, nhỏ giọng xúi giục: "Lương chủ sự, chi bằng để con trai ngài đau một chút, vì bản ngài đau lòng. Bao nhiêu mỹ nữ như , cứ thích lão thái quân của , là do hồi nhỏ đánh đủ nhiều."
Lương Duệ hít một , đè thấp giọng: "Ta đánh con."
Quan viên vô cùng kinh ngạc: "Chưa từng đánh nào ?"
Lương Duệ lắc đầu.
Quan viên : "Như ! Thương cho roi cho vọt!"