Lão Hoàng đế khan: "Vậy thì mùng năm tháng Giêng ."
Thời xưa, lễ gia quan cố định tháng Hai, nhưng theo sự phát triển của các triều đại, đến thời đại của lão Hoàng đế, sớm thể tùy ý chọn tháng.
Rất nhanh, tất cả đều lễ gia quan của Hứa Yên Miểu định mùng năm Tết.
Hơn nữa còn do Hoàng đế đích chủ trì!
Đường Vương lớn tiếng kêu gào: "Ta Hứa Yên Miểu là con riêng của lão già mà!"
Người chủ trì lễ gia quan thông thường đều là phụ của gia quan.
Thái tử xong, lập tức ấn cổ Đường Vương, bắt dập đầu bài vị tổ tông trong Thái Miếu.
Cứ dập một cái, niệm một câu –
"Tiểu tử thối, tôn trọng trưởng bối!"
"Sách vở hết ! Ngoại trừ phụ của gia quan, sư trưởng của cũng thể gia quan cho !"
"Ngươi tướng mạo của lão già, thể sinh thần tiên như Hứa Yên Miểu !"
Bên ngoài Thái Miếu, lão Hoàng đế đang vui mừng trưởng như phụ, liền thấy đại nhi tử ở lưng khách khí mà gièm pha cha . Lập tức nghiến răng ken két.
Ngươi đúng là con ruột của a!
– Không con ruột cũng dám như !
Sau đó, ông thấy Đường Vương hùng hồn : "Nói chừng nhị nương đặc biệt xinh !"
Thái tử: "..."
Một ngày tốt lành
Ngươi đây là gọi nhị nương ???
Đường Vương năng hùng hồn: " đúng , đây chính là nữ nhân mà vẫn thể sinh mỹ nhân như Hứa lang, dù cho dung mạo của phụ hoàng trung hòa chăng nữa, mỹ mạo đến mức nào đây! Ta dám tưởng tượng!"
Thái tử: "..."
Lời ... Nếu chân tướng, cũng nghi ngờ.
"Rầm –"
Cánh cửa đẩy mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-377.html.]
Đường Vương vọt lên: "Phụ... Phụ... Ta... A ——"
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trời cao.
Thái tử lặng lẽ giơ hai tay, che mắt .
Nghe , Đường Vương ngày tuyết trượt chân cẩn thận, ngã một cú, cả mặt mày xanh tím, liệt giường, uống, cơm ăn, khi giường ánh mắt ngây dại màn che, trong miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm mấy tiếng, bên cạnh rõ đang gì.
Nói chung là thể tham gia lễ gia quan của Hứa Yên Miểu.
Hứa Yên Miểu do dự hỏi: "Ngài là trúng gió chứ?"
Liên Hạng xua tay: "Không thể nào, thật sự trúng gió, trong triều đình thể nào một chút tin tức nào. Mọi đều đang đoán, Đường Vương lẽ đánh ."
Một lặng ngắn ngủi trôi qua, Hứa Yên Miểu hỏi một câu hỏi từ sâu trong linh hồn: "Trước đây khi Đường Vương đến đất phong, ba ngày hai bữa cha đánh ?"
Liên Hạng nở một nụ hàm súc.
Hứa Yên Miểu "Ồ ——" kéo dài giọng.
[Hiểu , Đường Vương nhất định là loại tính cách hỗn thế ma vương. Lão Hoàng đế đứa con trai như cũng bớt lo.]
Liên Hạng ho khan một tiếng, lấy từ trong rương một chiếc mũ vảilụa thâm tinh xảo, hai tay nâng đến mặt Hứa Yên Miểu: "Hứa lang, mau đến thử xem chiếc mũ ! Nếu thì mang cung chuẩn cho lễ gia quan của ngươi."
Nói xong. Hắn lấy từ một cái rương khác một bộ lễ phục gia quan màu sắc rực rỡ, : "Bộ lễ phục cũng thử kích cỡ, còn sửa. Lễ gia quan cả đời chỉ một , tuyệt đối thể xảy sai sót!"
Hứa Yên Miểu lời , hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng nhận lấy mũ vải lụa thâm từ tay Liên Hạng đội lên đầu, ba chân bốn cẳng mặc lễ phục .
Đứng gương soi soi .
"Quá , kích cỡ vặn!"
"Liên lang, ngươi đội chiếc mũ vải lụa thâm , mặc bộ lễ phục trông thế nào? Ta cảm thấy cả trông trưởng thành, vững vàng hơn nhiều!"
"Liên lang?"
Hứa Yên Miểu hưng phấn , chỉ thấy Liên Hạng chằm chằm , bất động, vẻ mặt hoảng hốt.
Hứa Yên Miểu đưa tay, yêu thương xoa đầu : "Hài tử ngốc, đang ngẩn gì ? Chẳng lẽ công việc xong ?"
Liên Hạng đột nhiên hồn, ôm tay lùi hai bước, đánh giá Hứa Yên Miểu từ xuống . Sau đó, mặt hiện lên một nụ giảo hoạt: "Hứa lang, thật sự mong chờ lễ gia quan mấy ngày đấy."