Hứa Yên Miểu trực tiếp cầm bài thi mà điền tên lên, bình tĩnh hỏi: "Ngươi tên là Tưởng Hàm?"
Thí sinh thi hộ rũ mắt xuống, bình tĩnh: " ."
Hứa Yên Miểu: "Đem 'đăng ký' của Tưởng Hàm đến đây."
Mỗi thí sinh khi đăng ký, Lễ bộ đều dùng văn tự để miêu tả ngoại hình của thí sinh. Ví dụ như "Nam tử, cao sáu thước năm tấc, mười chín tuổi, màu đen".
– Bao gồm giới tính, chiều cao, tuổi tác, màu da.
Một ngày tốt lành
Nếu điểm đặc biệt, ví dụ như bên trái lông mày nốt ruồi, thì sẽ "Tả mi hữu chí" (lông mày trái nốt ruồi).
Thí sinh thi hộ binh lính xoay xuống lầu, đột nhiên buồn bực thở dài một : "Tuy chỉ cần , trừ phi , nhưng mà, mười lăm năm , còn tưởng rằng thể giấu mãi..."
...
[Xong! Bắt !]
Bên ngoài trường thi, các bậc quân thần Đại Hạ chỉ thể tình hình từ tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, qua thì nhanh chậm chờ đợi, thực tế, tinh thần cực độ căng thẳng.
Bọn họ nóng lòng , vị cử nhân rốt cuộc là vì thà mười lăm năm thi hộ, cũng quan.
Là tướng mạo quá xí, sợ thi Đình qua?
Hay là cậy tài khinh , khoe khoang, biểu thị tài hoa của xuất chúng đến mức mỗi kỳ thi Hội, đều thể vững vàng thi đỗ?
Hay là đắc tội với quan lớn nào đó, chắc chắn thi đỗ, dứt khoát lấy cái để kiếm tiền?
Nếu là cái cuối cùng, e rằng triều đình là một phen chấn động.
[Không , tò mò quá, hỏi một chút vì cứ thi hộ mãi.]
Đến !
Sự chú ý của các bậc quân thần Đại Hạ nhất thời tập trung .
Một lát , tiếng lòng của Hứa Yên Miểu truyền đến.
[A, ồ——]
Lão Hoàng đế về phía trường thi, dùng ngón tay nghiền "mộ trứng" bàn kêu răng rắc, dùng để phát tiết sự tò mò chỗ an ủi –
Hứa Yên Miểu phát âm thanh cổ quái như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-394.html.]
"Răng rắc——"
Hắn rốt cuộc cái gì a!
"Răng rắc——"
Thái tử liếc "mộ" nát bươm , lộ vẻ mặt nỡ .
[Chả trách cứ chịu quan, thì là chê lão Hoàng đế trả lương ít nha.]
"Ồ! Vậy thì thiệt thòi ."
Lão Hoàng đế một chút cũng tức giận, ngược ung dung , hai tay đan thành hình cái bát, đặt bụng nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng thậm chí còn mang theo một tia kiêu ngạo và đắc ý.
"Trẫm hai ba năm tăng đãi ngộ cho quan trong triều ! Tuy tăng lương, nhưng Trẫm phát thịt cho bọn họ! Quan nhị phẩm mỗi tháng cho hai mươi con dê! Quan tam phẩm mỗi tháng cho mười hai con dê! Quan tứ phẩm và ngũ phẩm mỗi tháng chín con dê!"
"Ngoài thịt, muối, , giấy, vải, đều phát hết! Nếu mười lăm năm thành thật quan, chừng bây giờ cũng thể quan lục phẩm, thất phẩm trong triều ! Hừ! Thiển cận – Thái tử, vẻ mặt ngươi là ?"
Thái tử cúi đầu ăn trứng gà.
Tương Dương công chúa chút lưu tình vạch trần: "Phụ hoàng! Làm quan cho còn chịu đựng mười lăm năm, đó mới thể thêm chút gạo và thịt..."
[Làm quan ở Thiên Thống, chó còn thèm.]
Lão Hoàng đế: ?
Tương Dương công chúa ngẩn : "Lời ."
[Người cũng thật to gan. Đập nồi dìm thuyền ? Dù cũng hy vọng tha thứ, dứt khoát gì nấy – c.h.ế.t mất, Binh bộ Thượng thư mặt mày xanh mét . Đây là mắng ai là chó nha.]
[Hử? Hình như cũng đang quan cho lão Hoàng đế?]
[Vậy... gâu?]
Lão Hoàng đế tức giận: "Ngươi 'gâu' cái gì!"
Thái tử suýt chút nữa trứng gà nghẹn chết, hoảng hốt thấy thái nãi nãi của . "Thái nãi nãi" mang theo nụ từ ái, một chưởng giúp vỗ trứng gà .
"Khụ khụ khụ——"
Một miếng lòng trắng trứng nhỏ lăn bàn, Thái tử cả như cà tím sương đánh, bẹp ở đó. Sau đó thấy Hứa Yên Miểu trong lòng tự nhủ: [Cũng loại việc ba năm mở hàng, mở hàng ăn ba năm một thể kiếm bao nhiêu, hỏi xem.]