[Ở huyện Thiên Môn bảy năm, chuyển đến huyện Văn An.]
[Ở huyện Văn An bảy năm, về Quốc Tử Giám Điển bạ.]
[Năm thứ hai Điển bạ, mẫu qua đời, về quê chịu tang, ba năm phái đến huyện Thanh Phổ tri huyện.]
[Hầu như đều mang theo con trai cả bên cạnh.]
[Vậy con trai thứ hai thì ?]
[Ồ! Con trai thứ hai sinh khi đến huyện Thiên Môn một năm, từ nhỏ thông minh, bảy tuổi Lương chủ sự tìm cho một vị đại nho, đưa đến Hợp Dương học hành! Rồi mang theo con trai cả đến huyện Văn An nhậm chức.]
[Không chạy long nhong ánh mặt trời, nên Lương Tiểu Nhị mới trắng trẻo như !]
Lương Duệ vẫn xổm mặt đất, con trai cả cẩn thận đút gan heo cho con trai thứ hai qua khe hở song sắt. Bên tai là giọng của Hứa Yên Miểu kể về chuyện cũ nhà ông.
Thật ông luôn cảm thấy với vợ con.
Con trai cả bất đắc dĩ theo ông rong ruổi khắp nơi, mới định lên đường. Con trai thứ hai thì bảy tuổi đến Hợp Dương học hành, vợ cũng theo , nhà ngoại chăm sóc, ít khi đoàn tụ.
[Ối chao! Vậy nên, Lương Ấu Võ mới cảm thấy cha thiên vị ca ca , mang ca ca mà mang theo.]
Lương Duệ đột nhiên mở to mắt.
Bên tai, giọng khó hiểu của Hứa Yên Miểu vẫn tiếp tục.
[Không đúng. Vậy cảm thấy nương thiên vị ? Đây là mỗi một đứa ?]
[Ồ ồ! Lương Tiểu Nhị cảm thấy nương chăm sóc và cha thiên vị ca ca , là hai chuyện khác . Hắn cảm thấy ghen tị với ca ca là chuyện bình thường, nếu ca ca , cũng thể ghen tị với .]
[Vậy chính sách thì ? Hắn cũng nên mấy năm là chính sách của lão hoàng đế, lão hoàng đế cho rằng quan huyện mang theo gia quyến nhậm chức sẽ thương dân hơn. Sau thấy quan huyện mang theo gia quyến dễ lo cho nhà mà quên việc nước, nên quy định quan huyện chỉ mang theo một nhà nhậm chức.]
[Nhiều nhất chỉ mang theo một , Lão Lương cũng chẳng còn cách nào! Chung quy thể mang theo đứa trẻ bảy tuổi chứ.]
[À… hóa đối với chuyện nghĩ như , nếu thường xuyên chạy đến mộ ngoại tự chuyện một , chắc cũng .]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-409.html.]
[Chờ … cũng vô dụng, thể chạy đến với Lão Lương!]
[Rồi bảo với ông , ngày nào cũng rảnh rỗi xổm ở mộ nhạc phụ ngươi, vô tình hả?]
[Cũng , nhạc phụ Lương Duệ chôn ở quê mà.]
Lương Duệ sốt ruột: Ngươi thể là báo mộng mà!!!
Bây giờ ông hiểu, tại đồng liêu đều , chỉ cần Hứa lang chịu mở miệng, lý do dù hoang đường đến họ cũng nguyện ý tin.
Bây giờ ông cũng nguyện ý tin!
Không chỉ nguyện ý tin, còn nguyện ý tìm lý do hợp lý cho ngươi — nhưng ngươi chứ! Con trai rốt cuộc nghĩ như thế nào!
Hứa Yên Miểu thói quen nhắc những chuyện mới trong thời gian ngắn. Hắn tiếp tục lẩm bẩm: [Vì luôn nghi ngờ Lão Lương thiên vị ca ca , nên nhất định dìm ca ca xuống trong kỳ thi hội , để Lão Lương tận mắt chứng kiến sự thiên vị của là sai lầm???]
[Mà , để đề phòng vạn nhất, sợ cha giúp ca ca , nên nảy ý định gian lận?]
[Mà , gian lận , thì nhất định đỗ Trạng nguyên?]
[Lương Tiểu Nhị ngươi vẫn nghĩ sai , nếu ngươi gian lận thành Trạng nguyên mà phát hiện, Lão Lương chỉ càng tin chắc lựa chọn của là đúng đắn.]
[Muốn cho ông hối hận, ngươi nên an phận cá mặn! Như Lão Lương lẽ sẽ đau lòng khôn xiết, cảm thấy sai!]
[Emmm… 《Trọng sinh chi cá mặn》?]
Lương Duệ chấn động.
Một ngày tốt lành
[Hay là 《Sau khi an phận cá mặn cha hối hận kịp》?]
Lời thật ác độc! Lời nguyền thật đáng sợ!
Lương Duệ ôm ngực, nơi đó, nhịp tim đập nhanh, thở cũng vì thế mà trở nên nặng nề.
Hai con trai phát hiện sự đổi của cha , lập tức lo lắng.