[Đồng thời còn tận tâm chăm sóc liệt giường, lau hầu hạ giả tay khác, khi đến chuyện hôn nhân, còn cầu tài cũng cầu sắc, chỉ hy vọng tìm một thể hiếu thuận với .]
Tốt lắm!
Đây là chí hướng lớn!
Hơn nữa bắt nạt, cũng suốt ngày oán trời trách đất, mà là nghĩ cách đổi hiện trạng ! Phẩm tính thuần lương, quả thật thích hợp với con gái ông!
Hơn nữa! Hiếu thuận! Hiếu thuận! Hiếu thuận!
Điểm ở quan trường thật sự quan trọng!
Làm quan nhiều năm như , da mặt của Thôi Y sớm luyện dày hơn cả bức tường ở góc cua , lập tức chút do dự : “Cũng cần gọi là thượng quan nữa, lớn hơn ngươi một bối phận, bằng gọi một tiếng Thôi bá phụ?”
Trước đó còn là “tiểu hữu”, bây giờ để đối phương gọi là “bá phụ”, quả thực là đổi nhanh như chớp.
Mà Bảng nhãn hiểu ám chỉ của Thôi Y, kinh ngạc chắc chắn, rõ ràng kích động, trực tiếp đáp: “Bá phụ!”
Thôi Y “ài” một tiếng, mặt nở hoa.
Bên cạnh vài quan chậm rãi bước tới, xem là định chen ngang, cướp thức ăn từ miệng “Thôi”.
[Kỳ lạ? Sao cảm thấy quái quái nhỉ.]
Hứa Yên Miểu chằm chằm bảng hệ thống, vẫn nghĩ nguyên do, bụng kêu ục ục một tiếng, cảm thấy sắp đói thành miếng giấy .
Bèn nghĩ chậm rãi về phía nước chảy.
Một ngày tốt lành
Bên đó đang tụ tập câu cá, cá câu sẽ dùng để gỏi cá, nấu canh cá, kho, hấp… Làm nhiều loại hương vị.
Hơn nữa, câu cá cũng thể ăn.
Hứa Yên Miểu dám ăn gỏi cá ở thời cổ đại, nhưng uống canh cá.
Đi ngang qua Thôi Y và Bảng nhãn, bọn họ , một tiếng “hiền chất”, một tiếng “bá phụ”, còn kinh ngạc.
[Đây coi như là gặp .?]
Thôi Y mỉm .
Không, là huệ nhãn thức châu.
Lại thiết với Bảng nhãn: “Hiền chất, một nữ nhi, đang chờ gả…”
Một luồng nhiệt ý trực tiếp dâng lên n.g.ự.c bụng Bảng nhãn, nhịn nắm chặt hai tay, trong mắt sáng rực. Trong đầu hiện lên vô câu kinh hỷ đúng mực, tiếng “nhạc phụ” đầy cảm xúc đến bên miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-415.html.]
[A?] Hứa Yên Miểu lật đến một tin bát quái mới, tiếng lòng đột nhiên vang lên: [ khi ca ca thành , vẫn thường phòng ca ca ban đêm mà gõ cửa để đắp chăn cho , hơn nữa vì liệt, nên vẫn để con trai út đẩy bà , cũng chính là em chồng thường xuyên phòng chị dâu…]
[Hơn nữa vài bắt gặp cảnh vợ chồng ân ái…]
Nụ mặt Thôi Y cứng đờ.
Bảng nhãn vẫn đang đầy mong đợi, chỉ chờ gọi một tiếng nhạc phụ.
Thôi Y mặt đổi sắc: “Nó vẫn luôn một ca ca, vốn định nhận ngươi nghĩa tử, nhưng bây giờ nghĩ , thích hợp lắm. Là Thôi mỗ đường đột , cáo từ.”
Xoay , nhanh chóng rời .
Bảng nhãn ngây tại chỗ.
Chẳng lẽ… Thật sự là hiểu lầm ? Vị thượng quan nhận con rể, mà là nhận nghĩa tử?
Bây giờ nữa?
Bảng nhãn hoang mang xoay , đầu óc vẫn còn mơ hồ, tạm thời hiểu rõ đây là tình huống gì, liền thấy một đàn ông mặc quan bào mặt .
Mà lưng vài vị quan định cướp thức ăn từ miệng “Thôi” đều chạy tán loạn, như thấy thứ gì đó tránh xa.
Bảng nhãn: “?”
Bảng nhãn nghi hoặc: “Vị …”
Vị đại thần chạy kịp gượng.
“Làm phiền nhường đường.”
Bảng nhãn: “Cái gì?”
Đại thần mặt đỏ tim đập: “Làm phiền nhường đường, thích đường thẳng.”
Bảng nhãn: “???”
Hoàng đế suýt chút nữa ghét bỏ c.h.ế.t cả nhà Bảng nhãn.
Ba thanh niên trai tráng! Vậy mà còn thể khác ức hiếp. Năm đó nhà ông cũng ba thanh niên trai tráng, ngang trong làng cũng chẳng ai dám hó hé!
Gia đình tự cam sa ngã còn một rõ ràng, thể chọn!
—Tuy rằng trong mắt nhiều , đó gọi là tự cam sa ngã, mà gọi là ‘Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao’. dù Cao Thiết Trụ, cày ruộng cũng , nếu con trai ông dám như , ông nhất định sẽ đánh cho ba ngày chín trận!