Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 500

Cập nhật lúc: 2025-04-25 16:28:08
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Tuy rằng cũng chút tiếc nuối vì thể đặt tên cho con trai Liên Hạng nữa… Ta nghĩ ba ngày đấy! mà, đây chính là Hoàng đế ban tên, trong xã hội phong kiến hẳn là vinh dự đặc biệt cao quý !]

Liên Hạng u oán liếc Hứa Yên Miểu một cái.

Trước đúng là như . ngươi là Bạch Trạch đó!!!

Bất đắc dĩ bước lên, đang định tiến lên tạ ơn.

Hứa Yên Miểu: [ lão Hoàng Đế hôm nay vui vẻ như ? Còn nổi hứng ban tên cho con trai Liên Hạng? Chẳng lẽ gặp chuyện gì lành?]

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng Đế duy trì nụ môi, lười nhác dựa lưng ghế.

Ông gần đây cũng chẳng chuyện gì thể đề tài tán gẫu? Lần Hứa Yên Miểu ngươi hết cách để trẫm xem náo nhiệt nhé.

—— Thậm chí còn chút đắc ý vì gỡ một bàn.

[Ể? Lại ?]

Thái tử tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

Quan cũng… lặng lẽ tiếc nuối một chút.

Nụ mặt lão Hoàng Đế càng rạng rỡ hơn, mở miệng: “Liên…”

[Khoan ?!]

[Lão Hoàng Đế ông đến Quán Nam Phong gì!]

“?!”

Quán Nam Phong?!

Quan trợn tròn mắt.

Thái tử nhất thời c.h.ế.t lặng, nên lời.

Nụ mặt Vạn Thọ công chúa nhạt vài phần.

Tương Dương công chúa ngay tại chỗ tức giận xắn tay áo, định khó cha ruột giữa triều đình.

Ngàn lời vạn ý, quy về một câu——

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-500.html.]

[Lão Hoàng Đế ông xứng với Hoàng hậu điện hạ dịu dàng độ lượng !]

Thái tử: đó đúng đó!!!

Vạn Thọ công chúa: Chính là như !!!

Tương Dương công chúa: Phụ  quá đáng lắm!

Trong đám quan , cũng ít lộ vẻ khiển trách. Ngự sử soạn sẵn bản nháp trong đầu, chuẩn phun châu nhả ngọc .

[Hửm?!]

[Cao Hạ ngươi cũng ở đó? Ngươi còn gặp mặt lão Hoàng Đế trong phòng riêng? Không thể nào là chơi trò gì kích thích chứ… thể nào ? Lão Hoàng Đế sợ đồng tính luyến ái ?]

Cao Hạ nhắm mắt , rụt cổ.

Bệ hạ! Không giấu nữa ! Thần… lực bất tòng tâm!

Lão Hoàng Đế cứng đờ ghế, như một pho tượng lớn.

[Sao còn cho lui hết tả hữu?]

Hứa Yên Miểu tiếp tục lật xem: [Luôn cảm thấy gì đó kỳ quái. Không là đang lén lút chuyện gì đó chứ?]

[Tìm thấy tìm thấy !!!]

[Ha ha ha ọe! Gia Tiền  , quả hổ là ngươi! Chuyện mà cũng nghĩ cách, ngươi phát đạt thì ai phát đạt!]

[Hoàng đế hỏi ngươi cách nào tăng thu nhập cho ngân khố riêng của ông , ngươi nghĩ cách để Hoàng đế bán phân ngựa của ngựa công!]

[ đúng thật… ngựa trong chuồng ngựa hoàng gia nhiều lắm—— Wuhu! Gia Tiền tính cả tiền ! Bán phân ngựa mỗi năm thể kiếm hai mươi vạn quan tiền đấy! Lão Hoàng Đế động lòng điên cuồng, c.h.ế.t mất, còn với Hoàng hậu điện hạ, rằng đây đúng là núi vàng mà !]

Lão Hoàng Đế thấy ánh mắt của Hộ bộ Thượng thư, tay chống lên long ỷ, cánh tay dùng lực.

Làm gì gì! Viên Cấm Hà, ánh mắt đó của ngươi ý gì! Muốn cướp tiền của trẫm !

Mà Hộ bộ Thượng thư vẻ mặt nặng nề.

Mỗi năm hai mươi vạn quan … Bệ hạ giữ nhiều tiền riêng như , dễ sinh xa xỉ, ông Hộ bộ Thượng thư thật xứng chức, sớm phát hiện động thái của Bệ hạ!

Phải nghĩ cách moi tiền về đây. Quốc gia cần dùng tiền ở nhiều nơi lắm!

Hứa Yên Miểu để ý đến sóng ngầm giữa Hoàng đế và Hộ bộ Thượng thư, hứng thú tiếp tục lật xem——ba ngày xem chuyện phiếm, cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Loading...